thì ra ông thẳng như này
Tương tự như nốt ruồi ở cuống tai đàn ông, nốt ruồi ở vành tai nam giới thể hiện sự may mắn. Những người đàn ông này rất thông minh và vô cùng tốt bụng, nên họ được nhiều người yêu quý và sẵn sàng giúp đỡ khi gặp khó khăn trong cuộc sống cũng như công
phim của lee jung jae - thì ra cậu thẳng như này. Ngay khi thanh Đế Kiếm này xuất hiện, nó đã ẩn chứa lực lượng và cả Hồn Lực của 7000 cường giả từ Tiên Vương đến Tiên Tôn và bản thân Thiên Lãm kết hợp.
màu gà đá hôm nay,Phiên ông già da trắng, rốt cuộc thì sức mạnh ở cấp độ thứ năm của hơi thở bào thai không phải là thứ mà một chiến binh ở cấp độ Erdo có thể chạm tới. Nghe được lời giải thích này, Dương Kỳ mặc dù không hoàn toàn tin tưởng nhưng cũng
Cập nhật Full nhanh nhất Thì Ra Ông Thẳng Như Này tác giả Tuyên Lê trên Top Truyện Tranh thuộc thể loại Đam Mỹ, Sủng. Truyện online, Web truyện online đam mỹ, ngôn tình, tiên hiệp Giới thiệuNgười ta bảo tôi là thánh cuồng sạch, tôi thấy bạn cùng phòng tôi mới là thánh
TẢI EBOOK Thì Ra Ông Thẳng Như Này PRC/MOBI TẢI EBOOK Thì Ra Ông Thẳng Như Này EPUB TẢI EBOOK Thì Ra Ông Thẳng Như Này PDF Đăng nhập bằng. Đăng nhập {} [+] Tên bạn* Email* Vui lòng sử dụng Gmail để comment hoặc đăng nhập tài khoản.
Single Frauen Aus Polen In Deutschland. Giới thiệu Người ta bảo tôi là thánh cuồng sạch, tôi thấy bạn cùng phòng tôi mới là thánh cuồng sạch thì có. Lỡ đụng xíu xiu vào tay tôi mà thằng chả cũng đếu chịu nổi. Tôi tổn thương thật sự, tôi có bốc cứt đâu mà bị ghét bỏ thế chứ? Về sau tôi mới biết, thì ra thằng chả không phải thánh cuồng sạch, mà là hội chứng sợ gay[1]. Cơ mà sợ tôi làm gì? Tôi có phải gay quái đâu. —— Hạ Hà Tao là trai thẳng siêu cấp vjp pr0. Tôi Hờ hờ, chắc tao không? Hạ Hà Ok, nếu thế thì hai mình sẽ làm vài chuyện mà bọn giai thẳng hay làm. … Tôi …Hey bro, bro chắc là xì trây khác cũng sẽ làm như này chứ? CP Đại ka trường ngáo keo chó công x Học sinh xứt sắc mạnh miệng mềm lòng thụ Hai cái compa nhưng cứ ngỡ mình là cột điện khai sáng cho nhau. Một câu chuyện kẻm động gớt nước mắt về tình đồng chí.
“Lát nữa bố còn có việc nên đưa con đến đây được thôi, tự dọn phòng được chứ?”“Vâng ạ, bố yên tâm.”Bố tôi gật đầu, xoay người rời đi, chợt ngoái lại dặn dò thêm câu nữa “Sống hòa thuận với bạn cùng phòng nhé, nên kiên nhẫn nhường nhịn nhau, có chuyện gì gọi cho bố.”Tôi tạm thời đồng ý với dĩ bố tôi cố tình dặn thế là vì tôi có tiền án. Hồi cấp hai tôi có vào ký túc ở một thời gian, phòng có bốn người thì được cả ba ông ở cùng đệ đơn với thầy giáo xin đổi phòng, lý do là không xứng ở cùng tôi vì tôi quá cao đều nói thật đấy chứ, dù sao tôi cũng không nghĩ là họ xỏ lá ba que gì mình. Chính họ ở bẩn, bừa bãi ồn ào lại còn dám chê tôi sạch sẽ yên tĩnh, mạch não diệu kỳ thực không vui nên không ở ký túc nữa, bố tôi thường xuyên đi công tác nên thuê một cô giúp việc tới nấu cơm ngày ba bữa cho tôi, các vấn đề sinh hoạt khác tôi dần dà tự giải quyết được, nên bố tôi cũng phần nào yên lần này tôi chuyển tới trường ở thành phố H, ông lo tôi ở trọ ngoài một mình không ổn, sau khi chọn tái chọn hồi, cuối cùng cũng chốt sổ trường cấp ba này vì có ký túc xá hai người xịn sò nhất. Chắc là ông nghĩ một chọi một có nhiều phần thắng hơn một chọi ba, nếu có chuyện gì thì tôi sẽ không bị tẩy chay tập chuyện có thể sống hòa thuận được với nhau hay không thì tôi không dám đảm bảo với bố tôi, bởi điều này tôi cũng chả quyết được một mình, mà còn phụ thuộc vào anh bạn kia cửa phòng 223, ơn giời, may mà bố tôi đã không đưa tôi bên trong đang có một thằng đang chuổng cời tồng hẳn là bạn cùng phòng mới của chả hốt hoảng nhìn tôi, tôi cũng nhìn nó… và chú họa mi đang hót líu lo của là mù hai vẫn phải bật máy sưởi, hơi nóng phả vào mặt tôi, đồng thời khí lạnh bên ngoài cũng ập thẳng vào phòng.“Ắt xì hơi!”Thằng chả hắt hơi, người rung lên, kéo theo cái chỗ nào đó cũng rung cười thật, mà cũng hơi vội vàng đóng cửa lại, áy náy bảo “Xin lỗi.”“Không sao đâu.” Hắn xoa lỗ mũi, xoay lưng lại mặc quần áo.…Tôi thu hồi tầm mắt từ người hắn rồi kéo vali vào túc xá này khá xịn sò, không phải giường tầng, cũng không phải giường chung, mà là hai giường đơn riêng biệt, đỡ phải trèo lên trèo rất sáng và máy sưởi rất ấm. Sao ban ngày ban mặt mà tôi biết là đèn sáng à, vì rèm cửa sổ đã được đóng kín mít rồi, còn máy sưởi, thử hỏi nếu không đủ ấm thì ông bạn cùng phòng kia sẽ thả rông chim được chắc, không chết cóng họa mi mới là là…Trên giường và bàn học của tôi đang chất đống nào quần áo, nào giấy, nào vở nào thau đựng nước, đủ các loại ngổn ngang bừa đến lời dặn của bố trước khi đi, tôi bèn nói với giọng điệu rất lịch sự, “Bạn này, dọn đồ của bạn đi được không?”Thằng chả cũng khá dễ nói chuyện, bảo ok tay này khoác lên bộ đồ thể thao trông cũng ra hình người đấy, mặt mũi lạnh lùng, có vẻ khó hòa đồng là tốt nhất, tôi không thích người lắm mồm, giả tạo thảo mai như kiểu quen thân lắm. Nhưng tôi thật sự sai quá sai rồi, này để nói sau chả quơ tay một phát gom đống kia chất thành đống về bàn mình, không đủ chỗ thì ném luôn xuống với hành động kiểu này, kỳ thực tôi nhìn không nổi. Nhưng đây là thói quen cá nhân của người khác, tôi cũng không tiện ý kiến ý cò gì. Tôi lôi chai cồn trong túi ra, pha loãng với ít nước rồi bắt đầu lau giường cùng phòng đứng sững một bên, khóe mắt tôi liếc thấy hắn đang nhìn tôi bằng vẻ mặt khiếp sợ và cạn hắn cho rằng tôi là kẻ dị hợm, nhưng tôi cũng chẳng quan tâm, hầu như người biết tôi đều nói tôi thế. Nghĩ đến những đồ đạc này đều đã từng bị dùng qua, tôi thật sự muốn khử trùng hết thảy. Không phải bệnh sạch sẽ, mà thích sạch sẽ chuyên chú tổng vệ sinh, nhưng cảm thấy hình như thằng chả vẫn đang chiếu laze vào cái gì hay mà nhìn?Hành lang bỗng vọng tới tiếng nói chuyện, kế tiếp có người gõ cửa phòng của chúng cùng phòng đi tới mở cửa, hai cậu trai bước vào, một người đeo kính và trông khá thanh tú. Người còn lại cao thôi rồi, còn nhỉnh hơn cả bạn cùng phòng tôi, suýt thì đụng đầu vào khung cửa, tức phải cỡ hơn kính nói, “Vãi, sao lại có mùi cồn thế này?”Mét chín thấy tôi, bèn quay qua hỏi bạn cùng phòng, “Ê Hà, bạn cùng phòng mới à?”“Ờ, học sinh chuyển trường, tên là Đoàn Tinh Ngôn.”Sao hắn biết tôi tên là Đoàn Tinh Ngôn? Tôi biểu đạt câu hỏi này bằng ánh mắt, cơ mà thằng chả hiểu sai xừ nó ý, bắt đầu tự giới thiệu mình, “Hạ Hà, hà trong Hà Giang sông Trường Giang.”Đeo kính “Há lô hotboy, mình là Hứa Đa.”Mét chín nói “Trịnh Dục.”Tôi gật đầu, tỏ ý đã Đa nhìn thấy chai cồn và rẻ lau trong tay tôi, sốc luôn, “Ối Đoàn Tinh Ngôn, ông có chứng cuồng sạch hả?”Tôi “Không.”Hứa Đa show bộ mặt chắc tui tin’ “Dùng đến cả cồn thế này còn bảo không phải nghiện sạch sẽ.”Tôi lười giải thích với Hà mất kiên nhẫn, nói, “Mày lắm mồm thế, biến biến, lượn lượn.”Trịnh Dục nhặt quả bóng rổ trên sàn lên, Hứa Đa nhiệt tình rủ rê, “Này Đoàn Tinh Ngôn, bọn tôi đi đánh bóng rổ, ông đi không?”Tôi bảo không đi Đa còn muốn nói thêm gì, đã bị Hạ Hà đẩy thẳng ra còn ai đứng bên giám sát, tôi dọn dẹp thoải mái hơn nhiều, rất nhanh đã sắp xong đồ, còn dọn xong cả khoảng năm giờ chiều, Chu Lam Lam nhắn weibo bảo tôi đi căn tin ăn Lam Lam là bạn cùng lớp của tôi từ mẫu giáo đến cấp hai, và là một trong số ít bạn bè của tôi. Hôm nay là chủ nhật, mai mới chính thức vào học, thẻ ăn của tôi chưa được làm xong nên đành phải dùng tạm của cô tin ở đây khá khẩm hơn trường trước của tôi, có khá nhiều món để chọn. Tôi mua xong cơm, cùng Chu Lam Lam tìm chỗ ngồi Lam Lam nói, “Thấy trường này sao, ok chứ?”Tôi gật đầu, “Rất ổn.”“Ông đến cái, ghế nam thần của trường mình cũng sắp phải đổi chủ rồi,” Chu Lam Lam ngó trái phải, “Giờ đang có khá nhiều em ngắm trộm ông đó.”Tôi bảo, “Ồ.”Chu Lam Lam nói, “Ê Ngôn, sao ông vẫn cứ lạnh nhạt thế nhở, hồi bé ông có thế đâu. Hồi đấy ông nhí nhảnh cá cảnh dã man, tôi còn thầm thích ông nữa đấy. Chả hiểu sao dậy thì rồi lại trở nên nhạt nhẽo như này.”Thật may cô nàng không thích tôi, nếu không thì tôi đã mất đi một người bạn mẫu giáo tiểu học tôi thế nào đến bố tôi cũng không nhớ nổi, giờ ít nói, chắc là do hồi nhỏ lắm mồm quá nói luôn cả phần bây Lam Lam hỏi, “Ông học lớp mấy?”Tôi “Lớp 10.”Chu Lam Lam hít sâu một hơi, “Lớp 10? Sao ông lại vào lớp đó hả. Lớp đó là cứ điểm tụ tập của tụi “cực phẩm” đấy, là nơi sản sinh ra những đứa nhan sắc gánh còng lưng IQ’ đấy, ông không hợp chỗ đó đâu.”Lúc làm thủ tục nhập học, hiệu trưởng bảo tôi làm một bài kiểm tra để lấy điểm xếp lớp, nhưng tôi ngại phiền nên không làm, thấy đi lớp nào chả như Lam Lam biết tôi và Hạ Hà ở cùng phòng thì lại hít thêm hơi nữa, ghé tai tôi thì thầm, “Hạ Hà là đại ca trường đấy.”Cô nàng lấy di động, mở một topic cho tôi không có hứng thú, nhưng trông mặt Chu Lam Lam lo lắng quá thì thôi cũng liếc qua xem sao. Topic đại khái nói Hạ Hà rất dễ dàng nốc ao hơn chục đứa, còn tham gia bắt nạt học đường, từ hồi học cấp hai đã là giang hồ con lẫy không đánh giá cao độ tin cậy của mấy bài kiểu này, bên trong còn có đứa bảo Hạ Hà xăm “cá chép om dưa”, “rồng bay phượng múa” các kiểu. Hôm nay tôi thấy hắn trần như nhộng, nào có thấy mặt con cá chép con rồng nào nửa đầu là đầy rẫy những tin đồn pha ke, nửa sau là hình ảnh vớ vẩn, đủ loại ảnh chụp trộm Hạ Hà, có ăn uống có đánh bóng có chơi đàn,… Còn có đứa hỏi WeChat, Weibo, QQ của hắn. Ai không biết còn tưởng sao hot nào đó chứ Hạ Hà bị miêu tả rất là hổ báo cáo chồn, thấy ngứa mắt là hẹn ra cổng trường’ ngay, thế nhưng các cô nàng vẫn u mê lắm, đều ảo tưởng được trở thành người phụ nữ của đại trai làm gì cũng nước xong, Chu Lam Lam đưa tôi đi dạo quanh trường cho quen đường. Trước khi về, cô nàng vẫn không quên dặn tôi đừng tỏ ra sợ Hạ Hà, lo tôi trông đụt quá sẽ bị ăn là một sự sỉ nhục, trông tôi đụt chỗ nào? Với cả cho dù có solo nắm đấm, tôi cũng không nghĩ mình sẽ thua tám giờ tối Hạ Hà mới về. Tôi đeo tai nghe làm việc của mình, ai làm việc nấy, bình yên vô ngày, cứ khoảng bốn rưỡi sáng là tôi sẽ dậy đi vệ sinh. Ra khỏi WC về giường, tôi thấy Hạ Hà chỉ mặc độc cái quần sịp, trần trụi nằm sấp trên giường, còn chăn thì rơi dưới này ngủ nude à. Cơ mà rõ ràng lúc lên giường hắn vẫn mặc quần áo mà, không biết cởi lúc nào nhớ đến bài đăng ban chiều, tự dưng tò mò không biết người hắn có rồng phượng cá chép gì không, khéo có thật ấy chứ, do lúc sáng tôi không để ý thôi, dù sao thì bây giờ hắn cũng đang ngủ. Tôi đứng bên giường, nương ánh sáng tù mù rạng sáng, cẩn thận quan sát trên giường đột nhiên trở mình khiến tôi hú hồn chim én. May mà hắn không tỉnh, vừa khéo có thể xem được luôn mặt quả là, ngoại trừ chỗ được sịp che thì không thấy “tha thu” ở đâu lại thất vọng về giường ngủ.———
Thì ra ông “thẳng” như này Tác giả Tuyên Lê Edit Tree Ngoại truyện 1 Xin anh đi rồi anh dừng Hôm có kết quả thi đại học, hai người họ đang ở trong phòng của Hạ Hà. Hạ Hà nắm tay Đoàn Tinh Ngôn, tha thiết nói, “Cưng yêu ơi anh hồi hộp quá, anh không làm được.” “Đừng sợ,” Đoàn Tinh Ngôn nói, “Nếu không đỗ thì… mở sạp bán bánh trứng ở cổng trường em cũng được.” Mặt Hạ Hà kiểu không dám tin vào tai mình’, “Em nói gì thế? Anh đang lo cho em mà.” Đoàn Tinh Ngôn “…” Hạ Hà “Không phải anh nghi ngờ năng lực của em, mà hôm đi thi em bị ốm còn gì. Lỡ ảnh hưởng đến tâm trạng làm bài thi thì sao?” Đoàn Tinh Ngôn “Em mà không đỗ, anh còn cần em nữa không?” Hạ Hà ôm người thương vào lòng, “Em nói ngớ ngẩn gì đó, kể cả em có đi lái máy xúc ở công trường, anh cũng vẫn yêu em.” Đoàn Tinh Ngôn Diễn chúa. “Đến đi!” Hạ Hà nói, “Tra điểm em trước hay của anh?” Đoàn Tinh Ngôn “Anh đi.” Số điểm hiện lên màn hình, cả hai nhìn nhau bật cười. Hạ Hà quả thực không khoác lác, thừa điểm sàn của khoa văn hóa nghệ thuật những 100 điểm. Nhập mã dự thi của Đoàn Tinh Ngôn vào trang tra cứu, trang load xong, Hạ Hà hít sâu một hơi. “Bé yêu ơi, em ăn gì mà lớn thế?!” Đoàn Tinh Ngôn – thủ khoa kỳ thi tuyển sinh đại học của thành phố C. Lúc Đoàn Tinh Ngôn đang đứng trả lời phỏng vấn trong sân trường, Hạ Hà đã giả bộ làm người qua đường và lượn qua lượn lại đúng 8 lần. Wechat của Hạ Hà có bài đăng mới —— 【Tôi – người đàn ông của Thủ khoa đại học phía sau】 Mẹ Hạ【Đừng có dát vàng lên mặt. Nếu không phải tại con, khéo Ngôn Ngôn còn được hẳn thủ khoa tỉnh chứ nói chi thủ khoa thành phố】 Hứa Đa【Đừng có dát vàng lên mặt】 Trịnh Dục【Đừng có dát vàng lên mặt】 Lý Hiểu Phong【Đừng có dát vàng lên mặt】 Chu Lam Lam【Há há há há há há há há há há há】 Hạ Hà【Hứ mấy người đây là gato anh mầy, tị nạnh anh mầy có học sinh xức sắc dạy kèm 11】 Nhập học ngày đầu tiên, Hạ Hà đưa Đoàn Tinh Ngôn đến ký túc đại học. Đoàn Tinh Ngôn giới thiệu Hạ Hà với các bạn cùng phòng, “Đây là anh tớ.” Thực ra cậu không muốn cho Hạ Hà đến, song lại bất lực với màn ăn vạ của Hạ Hà. Trước khi đi cậu cũng đã dặn dò Hạ Hà xong xuôi, cậu không muốn vừa mới nhập học đã come out luôn đâu. Hạ Hà đồng ý, nhưng trong lòng thì ấm ức tủi thân. Nhìn thấy anh trai của Đoàn Tinh Ngôn trèo lên trèo xuống giúp cậu ta lấy cồn lau giường, lau bàn lau ghế, đến cả dây điện cũng méo tha, cuối cùng còn ngồi xổm xuống buộc dây giày cho Đoàn Tinh Ngôn, ba ông bạn cùng phòng kiểu … Tại sao bọn tui lại không có anh trai xịn sò như thế chớ? Nhân lúc Đoàn Tinh Ngôn sang phòng bên tìm lớp trưởng để nộp hồ sơ, Hạ Hà nhanh tay add wechat của ba ông bạn cùng phòng. Đoàn Tinh Ngôn sinh muộn nhất trong phòng, nên được gọi là bé út. Anh Ba hỏi Đoàn Tinh Ngôn, “Anh ruột ông hở? Chăm sóc ông tốt ghê nơi.” Đoàn Tinh Ngôn lúng túng nói dối, “Không, anh họ.” Anh Ba “Chẳng trách trông hai ông chẳng có nét giống nhau. Đều đẹp trai ghê, nhưng mà không cùng kiểu.” Đoàn Tinh Ngôn “Ờ.” Anh Ba “Anh họ ông lạnh lùng ra phết, nhắn wechat cũng không thèm trả lời.” Chuông cảnh báo trong lòng Đoàn Tinh Ngôn reo inh ỏi, song ngoài mặt vẫn cực độ bình tĩnh, “Ông add wechat anh ấy?” Anh Ba “Ừa ý, ngay hôm nhập học ấy, lúc ông ra ngoài, ảnh đã add cả ba bọn tôi luôn, nhờ bọn tôi chăm sóc ông, với cả dặn bọn tôi không được kể với ông. Anh họ ông quan tâm ông ghê ha.” “Ờ, cũng được.” Đoàn Tinh Ngôn nghĩ, để xem lát nữa Hạ Hà tính cãi thế nào. Anh Ba nói, “Anh họ ông… thích kiểu gì thế?” Đoàn Tinh Ngôn ? Tuy cậu đã không còn thẳng, song lại khác xa với những gay khác, không nhạy cảm với đồng loại. Bấy giờ cậu mới nhận ra anh ba này hình như có ý với Hạ Hà thì phải. “Tôi không biết.” Anh ấy thích tôi. Đoàn Tinh Ngôn nói thầm. —— Đoàn Tinh Ngôn ở trong ký túc xá vừa đọc sách vừa chat wechat với Hạ Hà. Trong lúc đó cậu có đi vệ sinh một lần, quay lại thì thấy Hạ Hà đang gọi video cho mình. Đoàn Tinh Ngôn “Sao thế?” Hạ Hà “Bé yêu làm gì đó? Sao lại không rep anh?” Đoàn Tinh Ngôn “Em đi vệ sinh.” Hạ Hà “hứ” tiếng, “Đi tè cũng không báo anh một tiếng, anh còn tưởng wechat bị sập chứ, đang tính gỡ đi tải lại.” Đoàn Tinh Ngôn “… Đừng làm rộn.” Hạ Hà “To hay nhỏ? Hình dáng màu sắc thằng cu em có bình thường không?” Đoàn Tinh Ngôn “…” Nói chuyện video được một lúc, Hạ Hà bỗng bảo, “Bé cưng đợi anh xíu anh đi tè phát. Thấy anh cẩn thận không, đi tè cũng phải báo cáo với em trước đó.” Cửa phòng bật mở, anh Ba đi vào. Đoàn Tinh Ngôn lập tức cúp máy, “Không nói với anh nữa, bạn cùng phòng em về rồi.” Hạ Hà【Sao bạn cùng phòng về lại không nói chuyện với anh nữa?】 Đoàn Tinh Ngôn【Sẽ làm phiền người khác】 Hạ Hà【Ỏ】 Hạ Hà【Tui nào dám cãi Một lát sau, Đoàn Tinh Ngôn phát hiện anh Ba cứ nhìn mình bằng ánh mắt muốn nói lại thôi. “Sao vậy?” “Cái anh lần trước á, không phải anh họ ông đúng không?” “… Sao lại hỏi thế?” Anh Ba đưa cậu xem vòng bạn bè wechat. Hạ Hà đăng ảnh. Một dáng hình cao gầy được chụp từ phía sau. Trông rất quen, Đoàn Tinh Ngôn nhận ra ngay người đó chính là mình. Caption là Của tôi. “Gato với ông thiệt đó.” Anh Ba chua xót nói. Anh ba rất chi là hận đời, cớ vì sao top xịn sò ngon cơm lại đều đã có chủ rồi vậy chớ. Anh Cả và anh Hai đang ở bên ngoài, không hẹn mà cùng chụp màn hình gửi cho Đoàn Tinh Ngôn, kèm theo một hàng dấu chấm than. … Cuối cùng vẫn cứ là come out. Đoàn Tinh Ngôn chuyển tiếp ảnh chụp màn hình, hỏi Hạ Hà, “Này là sao?” “Cái này… đây là…” Hạ Hà ấp úng như gà mắc tóc, hết đường chối cãi. “Sao lại chặn em?” Hạ Hà cúi đầu, “Sợ em thấy sẽ giận anh.” “Biết em sẽ giận mà vẫn còn đăng?” Hạ Hà “Tại người ta sợ mấy thằng đó sẽ tơ tưởng em chứ bộ, nên mới làm thế để chúng nó dẹp ngay cái ý tưởng này đi.” Đoàn Tinh Ngôn gắng dằn không cho khóe môi nhếch lên. “Thấy mình trẻ con không?” Hạ Hà “Trẻ con, nhưng yêu em.” ——- Đoàn Tinh Ngôn phát hiện ra dạo gần đây Hạ Hà rất ít liên lạc với cậu. Gửi tin wechat cũng mãi không trả lời. Cậu hỏi Hạ Hà độ này đang bận gì, Hạ Hà qua quýt bảo đang bận ôn tập. Còn chưa đến cuối kỳ, ôn với chả tập cái gì. Đoàn Tinh Ngôn muốn tra hỏi Hạ Hà, song lại không mở miệng được, đành phải im lặng nín nhịn. Buổi trưa cuối tuần, Hạ Hà đưa cậu đi ăn một bữa rất sang chảnh. Hạ Hà bảo, “Đợi lát nữa anh có chuyện muốn nói với em.” Nói gì? Đoàn Tinh Ngôn không khỏi suy nghĩ lung tung. Có phải… chán rồi nên muốn chia tay? Thái độ của Hạ Hà rất khác thường, nói cũng ít hơn hẳn mọi khi, như thể đang có tâm sự nặng nề. Trái tim Đoàn Tinh Ngôn dần nguội lạnh. Một hồi thấp thỏm ăn xong, Đoàn Tinh Ngôn hỏi, “Muốn nói gì với em?” Hạ Hà nắm lấy tay cậu, “Đưa em đến một nơi.” Hai người đi thẳng đến khu chung cư ngay gần trường, Hạ Hà cẩn thận hỏi, “Bé cưng của anh ơi, lát nữa xin đừng giận anh nhé?” Đoàn Tinh Ngôn như rơi vào sương mù, “Ừm, rốt cuộc có chuyện gì?” Mãi cho đến khi Hạ Hà dẫn cậu bước vào căn hộ một phòng ngủ, cậu mới nhận ra Hạ Hà đang làm gì. Đoàn Tinh Ngôn nhìn Hạ Hà, “Đây là?” Hạ Hà “Sống cùng anh nhé?” Đoàn Tinh Ngôn chưa trả lời, chỉ hỏi lại hắn, “Chỗ này thuê đâu có rẻ, anh lấy tiền đâu ra?” Hạ Hà “Ờ thì đi đệm nhạc với cả chụp choẹt vớ vẩn thôi, dễ lắm.” Đoàn Tinh Ngôn nghĩ bụng, chả trách gần đây tên này bận rộn thế, ra là bận kiếm tiền. “Em đừng trách anh làm xong rồi mới nói,” Hạ Hà bảo, “Anh không muốn em ở ký túc đâu. Cứ nghĩ đến em đang ở cùng phòng với ba thằng đực rựa là anh lại như thiêu như đốt, suýt thì tẩu hỏa nhập ma.” Đoàn Tinh Ngôn duỗi hai tay ôm chầm lấy hắn, vuốt ve gáy Hạ Hà, “Được.” Hạ Hà phấn khích bế cậu lên xoay một vòng… kế đó thuận thế bế cậu lên giường. Đệm và ga giường đã được hắn thay mới từ trước. Đoàn Tinh Ngôn “Làm cái trò gì đó?” Hạ Hà ghé vào tai cậu phả hơi, “Làm em.” “Anh sắp tẩu hỏa nhập ma rồi đây này, phải luyện Ngọc Nữ Tâm Kinh với em mới hóa giải được.” Ban ngày ban mặt… Đoàn Tinh Ngôn thở dài, “Kéo rèm vào đã.” Hạ Hà ngoan như cún chạy đi kéo rèm cửa sổ, sau đấy… không biết lôi từ đâu ra cái cà vạt rồi trói hai tay Đoàn Tinh Ngôn lại, ép lên cao. Đoàn Tinh Ngôn “… Cởi ra.” Hạ Hà “Không đấy.” Hắn muốn làm như này lâu lắm rồi. “Anh…” Đoàn Tinh Ngôn cạn lời thật sự, “Đừng ép em phải mắng anh.” Hạ Hà “Em mắng đi, càng mắng anh càng hưng phấn.” Đoàn Tinh Ngôn “Biến thái.” …… “Anh ra đi… em mệt lắm rồi…” “Nhưng anh chưa mệt,” Hạ Hà nói, “Cục cưng cầu xin anh đi, xin anh đi rồi anh dừng.” Đoàn Tinh Ngôn Mẹ, bị chó đụ rồi. Lại còn là một con chó đần nữa chứ.
Thì ra ông “thẳng” như này Tác giả Tuyên Lê Edit Tree Chương 4 Định mệnh sao có thể chuẩn xác một cách vô lý nhưng đầy thuyết phục như thế chứ!!! Tiết toán đầu tiên, cả lớp rạp ra bàn như ngả rạ. Thầy dạy toán bất lực với đám ngu lâu khó đào tạo này, “Tôi ở trên nói ra rả ra rả mà các cô các cậu ở dưới không nghe câu gì, đến lúc trong đầu rỗng tuếch thì lại trách thầy trách cô nhớ.” Học sinh dưới lớp bật cười rinh rích. “Hay lắm đấy mà cười. Cái gì cũng không biết mà dám mở miệng ra cười! Im lặng hết cho tôi.” Thầy toán nói, “Hạ Hà, dậy mau, lên bảng giải câu này.” Bị Hứa Đa huých cùi chỏ, Hạ Hà, người vẫn nằm gục ra bàn suốt từ lúc chuông reo đến giờ chậm rãi đứng lên. Trên bảng là một bài số học. Hạ Hà đứng trước bảng đen, tự tin phóng khoáng múa ra hai chữ “Bài giải”. Sau đó, hắn tỉnh bơ quay sang hỏi thầy giáo, “Đoạn sau em chịu rồi, thầy cho em một điểm được không ạ?” Lại một trận cười ầm ĩ vang lên. “Dễ thế mà cũng không biết làm, có thấy xấu hổ không?” Thầy nhìn về phía Hứa Đa đang ngoác mồm cười to nhất. Tôi có một linh cảm xấu. Quả nhiên, ánh mắt của thầy lướt qua Hứa Đa, vèo phát bay thẳng đến chỗ tôi ở góc trong cùng. “Bạn mới, em đó, lên bảng giải bài này.” Tôi bước lên bảng dưới cái nhìn như khoan lỗ của Hạ Hà, gần như là cầm phấn viết luôn mà không cần suy nghĩ. Tôi không viết “bài giải” nữa mà dùng luôn của Hạ Hà. Dưới lớp lặng phắc như tờ. Giải xong, Hạ Hà nhìn chằm chằm tôi với ánh mắt rất ngạc nhiên. Đề dễ thế này mà không biết làm, tôi cũng rất ngạc nhiên đấy. Thầy toán nhìn tôi bằng ánh mắt hiền từ. “Em tên gì?” “Đoàn Tinh Ngôn ạ.” Thầy nói, “Cả lớp nhìn lên đây, các bước giải bài này cực kỳ chuẩn, có thể được điểm cao nhất. Cả lớp tham khảo bạn Ngôn nhé.” “Vâng vâng vâng.” “Gút chóp.” “Quá tuyệt vời luôn.” Các bạn vô hồn hò reo. ———– Buổi chiều có tiết thể dục, do lớp có khá nhiều bạn chuyên về thể dục thể thao nên toàn bộ lớp 10 đều được sử dụng phòng thay đồ. Trịnh Dục đã nói cho tôi biết trước vị trí của phòng thay đồ, tôi cầm theo bộ thể thao đến thay. Bước đến cửa, tôi nghe thấy Hứa Đa nói bên trong, “Cái lùm mé, sao Đoàn Tinh Ngôn có thể giải được bài khó thế nhở?” Tôi … Đó không phải là một câu hỏi cơ bản đến không thể cơ bản hơn được à? Người khác lên tiếng, “Mày quản được người ta à.” Là thanh âm của Hạ Hà. Hứa Đa “Tao tò mò thôi mà, nếu cậu ta là thánh học thì sao lại bị phân vào lớp bọn mình nhỉ?” Trịnh Dục đáp, “Chắc trúng tủ bài kia.” Hứa Đa “Mày nói chuẩn đấy, nhìn cậu ta cũng không giống hội giáo sư lắm, sách giáo khoa sạch bóng, còn bọc bìa nữa, bệnh hình thức.” Bọc bìa sách mà là bệnh hình thức, logic gì ảo ma vậy? Tôi đẩy cửa bước vào. Hạ Hà điềm nhiên như không liếc tôi, Trịnh Dục ngượng ngùng gật đầu với tôi. Hứa Đa cười khan hai tiếng, “Ông cũng đến thay quần áo à ha ha.” Tôi gật đầu, đứng trước một dãy tủ, bắt đầu cởi đồng phục học sinh. Hạ Hà thúc giục, “Thay xong chưa? Lượn thôi.” Kế đó tôi nghe thấy tiếng đóng cửa. Tiết thể dục lớp được chia thành hai nhóm là nhóm bóng rổ và nhóm bóng chuyền. Tôi được phân vào nhóm bóng rổ. Tôi không thích chơi bóng rổ cho lắm. Con trai vận động chẳng khác gì những chiếc bánh bao vừa mới ra khỏi lò, tỏa ra đủ loại mùi vị. Một đám đực rựa tranh nhau một quả bóng chắc chắn sẽ không tránh khỏi tiếp xúc thân thể, điều này khiến tôi cảm thấy không thoải mái. Vậy nên tôi chỉ cưỡi ngựa xem hoa giả vờ lắc lư vài cái. Những cậu trai còn lại thì rất nghiêm túc và rất nhiệt tình với môn thể thao này, tập trung toàn bộ sự chú ý vào quả bóng trên sân. Hứa Đa bỗng nhiên hét to, “Ây Ngôn, bắt lấy!” Tôi ngơ ngác quay đầu, vừa định giơ tay đỡ, Hạ Hà đã xoay mình cướp bóng trước mặt tôi, thực hiện động tác ba bước ném rổ tiêu chuẩn, bóng vào rổ. Hạ Hà ngoảnh lại liếc tôi. Nhìn cái gì mà gì? Khịa à? Đám con trai đội bên tươi cười giòn giã chạy ra đập tay với Hạ Hà. Hứa Đa vỗ đùi, “Ai nha Ngôn, sao ông lại ngớ ra thế?” Lòng tự trọng của tôi rục rịch rồi, tôi phải nghiêm túc lại thôi. Sau đó tôi bắt đầu nhắm vào Hạ Hà, hắn bị tôi đuổi ráo riết nên không thể ghi bàn thường xuyên như trước được nữa. Mặt hắn lộ ra vẻ bất lực, còn lòng tôi thì bừng lên một trận đã quá pepsi ơi. Hắn không thích tôi, tôi càng làm cho hắn khó chịu. Hạ Hà là chủ lực của đội kia, bị kèm chặt thế này thành ra tạo cơ hội cho Trịnh Dục bên tôi liên tục ghi bàn, tỷ số dần được kéo ra. Hứa Đa vỗ vai tôi, “Làm tốt lắm!” Đồng đội của Hạ Hà tìm được cơ hội để chuyền bóng cho hắn, song đã bị tôi theo dõi sát sao. Hắn làm một động tác giả, nhưng thực chất là lùi lại và ném bóng cho một người khác. Có điều lúc lùi trọng tâm hắn không vững, loạng choạng lùi về sau. Tôi lập tức dừng bước chân, song cơ thể vẫn duy trì quán tính ngả về trước và ngã về phía Hạ Hà. Tôi nghe thấy tiếng kêu cảm thán của các bạn xung quanh. Thật may là có Hạ Hà làm đệm lót nên mặt tôi không bị hôn đất. Cơ mà hình như có gì đó sai sai… Đều là con trai, rất nhanh tôi đã nhận ra mặt mình đang úp vào chỗ nào. Đó là một bộ phận rất yếu ớt và nhạy cảm, Hạ Hà sẽ không bị sao chứ… Chỗ đó của hắn không tỏa ra mùi gì kỳ lạ, có thể đoán được bình thường rất thích sạch sẽ… WTF tôi điên cmnr, tôi đang nghĩ cái vẹo gì thế? Tôi chống hai tay xuống đất tính ngồi dậy, đám con trai thấy thế vội vàng chạy đến ba chân bốn cẳng nâng tôi lên. Còn mấy người qua đỡ Hạ Hạ dậy. Trịnh Dục hỏi tôi, “Không sao chứ?” Tôi, “Không sao.” Chỉ là đầu gối của tôi hơi đau, lòng bàn tay cũng bị trầy xước. Cái tôi lo lắng hơn là “đôi pin” của Hạ Hà kìa, nếu hỏng tôi cũng không bồi thường nổi đâu. Hạ Hà đã được đỡ ngồi dậy, mặt mũi ửng hồng bất thường. Đám con trai xung quanh thấy chúng tôi không sao thì bắt đầu cười ầm lên, “Hahahahaha, chúng mày thấy không, thằng Ngôn úp mặt vào dái thằng Hà!” Còn có thằng cha hỏi tôi, “To không cu?” “Mùi gì thế?” Đám này vô vị thật đấy. Nếu tò mò thế thì tự qua úp mặt vào là biết ngay thôi. Giáo viên thể dục đến xử lý, cho tôi và Hạ Hà nghỉ ngơi, còn những người khác tiếp tục đánh bóng. Tôi chậm rãi đi tới, ngồi xuống cạnh Hạ Hà, “Cậu không sao chứ?” Hạ Hà né tránh ánh mắt tôi, “Không sao, ông thì sao?” “Tôi cũng không sao,” Tôi đáp, “Xin lỗi nhé.” Hạ Hà nói, “Xin lỗi gì chứ, là tôi liên lụy ông mà.” Tuy hắn nói thế nhưng tôi vẫn cảm thấy có lỗi, nếu không phải tôi đột nhiên nhiệt huyết dâng trào thì hắn cũng sẽ không bị ngã như thế. Bầu không khí đột nhiên trở nên gượng gạo. Thật may thầy thể dục đến đúng lúc, hỏi chúng tôi có cần đến phòng y tế không. Hạ Hà nói, “Có ạ, tay bạn Ngôn bị xước.” Tâm trạng tôi thoáng phức tạp, không ngờ hắn lại nhìn thấy, chứng tỏ là người khá tinh tế. Tôi và Hạ Hà im lặng đi đến phòng y tế, cô y tế bôi thuốc vào tay tôi và xịt thuốc vào cùi chỏ Hạ Hà. Bước ra khỏi cửa phòng y tế, tôi ngập ngừng hỏi Hạ Hà, “Cậu… chỗ đó ổn chứ?” Hạ Hà sửng sốt, khuôn mặt màu lúa mạch đỏ lên với tốc độ bàn thờ, nói nhanh, “Không sao.” Rồi lập tức quay người đi mà chẳng nhìn tôi lấy một cái. Không ngờ hắn còn biết xấu hổ. Nhưng mà cái này đúng là xấu hổ thật. ———— Buổi tối Hạ Hà không qua phòng khác, mà dựa vào đầu giường cắm mặt nghịch di động. Tôi đánh răng rửa mặt xong chuẩn bị lên giường ngủ, bỗng nghe thấy Hạ Hà bảo, “Ê Đoàn Tinh Ngôn, add wechat đi.” Tôi hơi bất ngờ. Không phải hắn không thích tôi à, sao lại chủ động bảo add wechat? Hạ Hà bổ sung thêm câu, “Lớp trưởng bảo tôi add ông vào group lớp.” “À.” Tôi lấy di động quét QR wechat của hắn. Tên WeChat của Hạ Hà chỉ độc một chữ “Hà”, ảnh đại diện là hình một chú chó Alaska, chắc là nhà hắn nuôi. Tôi thuận tay lướt qua vòng bạn bè của hắn, phát hiện Hạ Hà đã đăng status một phút trước –【 Anh em trai thẳng chọc trời 】 Tên này bị thần kinh giật linh tinh à, chuyện này cũng đăng lên wechat làm vẹo gì. Như kiểu có mình mi là trai thẳng, còn người khác thì đếu phải ấy. Wechat báo có tin nhắn mới, Chu Lam Lam gửi cho tôi một đường link. 【Chấn động địa cầu, văng qua lục địa! Học sinh chuyển trường đè XH xuống đất hôn!】 Học sinh chuyển trường là tôi, XH chắc là Hạ Hà? XH viết tắt của Xia He – pinyin của Hạ Hà nha các ông Vốn lúc đầu tôi không cảm thấy gì, song giờ bị cái tít nói như kia khiến cảm giác xấu hổ bỗng chốc choáng ngợp đầu óc tôi. Bài đăng có nội dung như này【Tiết thể dục chiều nay của mị, vì bảo vệ riêng tư nên mị sẽ không nói tên lớp đâu, nói chung là một trong mấy lớp học thể dục chiều thứ năm đó. Đúng lúc mị lên cơn vã nên chạy đến lớp 10 để ngắm cho đỡ vã. Vốn dĩ XH và Cá hấp cũng đủ cho người ta phê hơn hất cùn rồi, ấy nhưng không ngờ học sinh mới chuyển đến lại đỉnh của chóp đến thế! Lạnh lùng cấm dục, da trắng đến phát sáng… Khí chất ôi thôi the best! Cái lùm mía sao con gái lớp 10 hên thế không biết, gato vailoz!】 … Tôi phát hiện con gái có xu hướng thích phóng đại khi ở trên mạng. Lầu 2【Ok ok đừng lái nữa cua vào trọng tâm đê thớt ơi】 Lầu 3【Học sinh chuyển trường nào thế? Có phải cũng học nghệ thuật không? Lập team đi khảo sát sau giờ học ngày mai nào chị em ơiiiii】 Chủ thớt【Muốn biết thông tin học sinh chuyển trường vui lòng đi thẳng ra cửa quẹo trái, cảm ơn. Bớt xàm ngôn đi, dzô chủ đề chính này chị em. Con trai lớp 10 chia thành 2 nhóm đấu nhau, XH và học sinh chuyển trường ở hai đội hai chiến tuyến. Vốn dĩ tình văn hình chẳng khác gì ngày thường, tức cơ bản là sân nhà của XH và Cá hấp. Học sinh chuyển trường được mỗi cái mặt đẹp chứ trình bóng rổ đúng là cùi bắp, đội XH dần vươn lên dẫn đầu. Đến nửa trận đấu, Hứa bấy bì chuyền bóng cho học sinh chuyển trường, XH thấy thế lập tức vươn người cướp bóng. Lát sau, thế trận đã xảy ra biến hóa. Học sinh chuyển trường dần rũ mùi phèn và bắt đầu kèm sát sao XH, điều kỳ lạ là XH cũng xảy ra dị biến, như kiểu sợ ấy, cái trò kèm cặp tiểu học này mà cũng không phá nổi】 Lầu 5【Ngửi được mùi gian tình, nụ cười dần trở nên thiếu đạo Lầu 6【Tui đoán như vầy, XH cướp bóng của học sinh chuyển trường, học sinh chuyển trường dỗi thế là tỏ ý “em tuk á, dỗi á” cho XH biết. XH chiều chuộng cho ẻm kèm mình, bụng nghĩ thua bóng không sao, để bạn trai thua mới chết. Đó, chắc là tình thú của các cặp đôi đấy chị em】 Lầu 7【Đại ka trường x Học sinh chuyển trường mlem mlem! Kí lùm mía gato … Tôi cạn lời thật sự. Trí tưởng tượng của họ đã bay ra khỏi trái đất, vươn đến tầm vũ trụ rồi. Chủ thớt【Chị em bình tĩnh bình tĩnh đã, đjnk kount vẫn còn ở phía sau. Thấy XH chơi bất thường, Cá hấp đã dẫn đội bạn nhanh chóng vượt lên dẫn trước về tỷ số. Đồng đội chuyền bóng cho XH nhưng học sinh chuyển trường lại ngó lom lom như hổ rình mồi, có thể thấy được XH bấy giờ đã có phần sốt ruột, ảnh bèn lùi lại một bước và chuyền bóng cho người khác, đúng lúc này dị biến xảy ra —— XH lùi không vững ngã ngửa ra sau, học sinh chuyển trường đứng đối diện cũng theo quán tính mà ngã sấp mặt về phía trước. Sau đó! CAO TRÀO ĐẾN!!! Mặt của học sinh chuyển trường vừa vặn úp vào háng của XH!!! Lúc đó mị suýt thì hú tiếng chó đấy chị em ạ!!! Định mệnh sao có thể chuẩn xác một cách vô lý nhưng đầy thuyết phục như thế chứ!!!】 Tôi cũng muốn biết tại sao nó lại chuẩn xác một cách vô lý nhưng đầy thuyết phục như thế đó. Lầu 9【Quá kích thích, máu mũi chầm chậm chảy Lầu 10【Huhu mị không được chứng kiến mhu mhuuuuu! Cảm giác như đã bỏ lỡ 1 tỷ mhuuuuuuuuuuu] Lầu 11【Ảnh minh là thế này đúng không chủ thớt?】 Tôi nhấn vào bức ảnh mà lầu 11 gửi… là ảnh vẽ 2 người que y xì nhau. Rõ ràng chỉ là nguệch ngoạc mấy nét, sao tôi lại có thể ngửi thấy mùi 18+ thế nhỉ. Vốn tôi không thể nhìn được vị trí của mình và Hạ Hà khi đó, thế nhưng bây giờ trong đầu tôi lại đột nhiên hiện lên một hình ảnh. Định mệnh nó chứ lầu 11… đúng là thiên tài phái tả thực. ————— Hạ Hà is nhật ký【Cái đinh công mệnh sao lúc đó anh mày lại cửng vậy hả?!!!】 Tree Ảnh minh họa của lầu 11 là dư lày đúng không? Chương 5
Tớ đã bối rối rất lâu khi viết bài review này. Đơn giản là bởi dù truyện rất hay và hài nhưng nếu được review theo kiểu tóm gọn nội dung thì nó lại trở nên nhạt thếch. Tớ có thể tóm tắt bằng một câu thôi chuyện tình của đôi compa cong cong mà cứ ngỡ mình thẳng như cột điện. Vậy nên, bài review dưới đây đơn giản là ghi lại những cảm xúc rất riêng mà truyện đã để lại trong tớ thôi nhé. *** Nếu bạn là học bá chuyển đến lớp của “thường dân”, bạn sẽ được cả bọn cung phụng như idol. Nếu bạn chuyển đến ở cùng kí túc xá với đại ca trường, chắc hẳn nỗi lo không biết bao giờ bị tên kia đấm cho tòe mỏ sẽ đeo bám bạn suốt những tháng ngày đi học. Đoàn Tinh Ngôn đã trải nghiệm cả hai tình huống trên với thái độ khá dửng dưng. Đơn giản là bởi cậu nhận ra Hạ Hà rất ngáo, trí thông minh cũng không được cao cho lắm. Một loại gạo nuôi trăm loại người. Không biết từ bé đến lớn tên này ăn gì mà lại có cấu tạo não khác thường như vậy Tính tình Đoàn Tinh Ngôn khá lạnh nhạt nhưng lại luôn bị Hạ Hà chơi nhây đến mức mất bình tĩnh. Từ khi quen biết hắn, cậu bị lôi vào vô số tình huống dở khóc dở cười. Mạch truyện được kể bằng lời tự thuật đầy bất đắc dĩ của Đoàn Tinh Ngôn, nhưng tớ lại cảm nhận được trong đó có sự ấm áp, có niềm hạnh phúc và đôi chút cảm xúc chẳng thể nói nên lời. Thế giới của Hạ Hà rất khác với thế giới của Đoàn Tinh Ngôn. Hạ Hà sinh ra trong gia đình giàu có, bố mẹ lại yêu thương hết mực nên tính cách hắn vừa tươi sáng lại vừa nhân hậu. Đoàn Tinh Ngôn mất mẹ từ nhỏ, tình yêu của bố dù dành trọn cho cậu nhưng chẳng thể lấp đầy khoảng trống ấy. Cậu cũng đã quen với cảm giác một mình sinh hoạt, một mình gánh vác, một mình lặng lẽ đến trường. Chính Hạ Hà đã kéo cậu hòa nhập với bầu không khí vui tươi của lớp học, giúp cậu có thêm những người bạn tốt. Tình cảm giữa họ từ việc quen thuộc với sự tồn tại của nhau dần dần trở thành tình yêu. “Mỗi người đều có một chiếc xương sườn bị đánh rơi ở góc nào đó trên cõi đời này. Tìm thấy rồi, ta sẽ trọn vẹn hơn.” Hạ Hà là khúc xương sườn còn thiếu của Đoàn Tinh Ngôn. Dù khúc xương này hơi hâm hâm tí, thỉnh thoảng còn lên cơn ghen, dỗi, rồi giận hờn vu vơ thì cậu vẫn rất trân trọng hắn. Toàn bộ câu chuyện là bức tranh tổng thể về đời sống học đường trong sáng, ngây ngô của Đoàn Tinh Ngôn, của Hạ Hà và bè bạn – những thiếu niên vô tư chưa biết thăng trầm của cuộc đời. Đọc đên câu chữ cuối cùng của truyện, trong đầu tớ bất giác hiện lên cụm từ “Niên thiếu hữu vi” – tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Mỗi người chúng ta, ai cũng đều phải mang gánh nặng ngàn cân mà trưởng thành. Thế nhưng, chỉ cần có người ấy, trưởng thành chẳng còn quá đáng sợ nữa. Tảng đá trên vai, vì có người, mà cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Chờ đón Hạ Hà và Đoàn Tinh Ngôn là con đường tương lai rực rỡ phía trước. Họ có ước mơ hoài bão và còn có nhau, hạnh phúc vẹn toàn. *** Mạch truyện rất nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần hài hước. Tớ chọn bừa một đoạn trong truyện thôi cũng đã thấy hài rồi. Cách hành văn của editor hết sức giản dị, gần gũi và mặn mòi. Xét về độ thuần Việt, tớ xin phép chấm 10 điểm. Hy vọng bạn không bỏ qua bộ truyện này vì nó được kể bằng ngôi thứ nhất, mình cùng đọc thử một đoạn trích nhé. Chúc mọi người có một buổi tối vui vẻ <3 … Tiết truy bài buổi sáng, tôi vừa đi vệ sinh về thì thấy nhung nhúc một đống người đang châu đầu vào bàn học của tôi không biết làm gì. Hạ Hà ngồi thẳng lưng trên ghế, mặt hướng về bàn học của tôi, tay cầm một tờ giấy. Tôi đến gần xem thì thấy là tờ giấy kiểm tra toán cuối tháng của tôi. Hạ Hà nheo mắt, tay nâng tờ giấy thận trọng như cầm chiếu chỉ Vua ban. Tôi cạn lời, “Cậu làm gì đấy?” Hạ Hà “Điểm này chói quá, ôi mắt tôi, mù mất.” Tôi cầm bài thi qua xem, 150 điểm, nào có gì bất ngờ, quá là bình thường. Nhưng các bạn thì không cho là vậy, bọn họ đại để… chưa thấy bài thi được điểm tối đa bao giờ thì phải? Lớp tôi học trước kia mặt bằng chung điểm khá cao, nên tôi chưa từng được trải qua màn ánh mắt như lễ rửa tội thế này. Hứa Đa nói, “Tớ có thể sờ bài thi đạt điểm tối đa này một cái được không?” “… Sờ đi.” ____ “…” Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc Tree *Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
thì ra ông thẳng như này