hao mon kinh mong ngoai truyen
Đừng để lỡ nhau không phải là tác phẩm đầu tiên của Ân Tầm mà tôi đã đọc. Tôi theo Tầm từ hệ liệt Hào môn thế gia rồi đến hào môn kinh mộng 1,2, lại chạy qua Bảy năm rồi mới đến hào môn kinh mộng 3. Và đến bây giờ, tôi càng thấy mình thật may mắn khi đọc Bảy năm trước rồi mới đến Đừng
Đoạt vận bàn tay! Tại mãnh liệt chờ mong xuống, Mạc Thanh Vân là không chần chờ nữa, hướng số mệnh chi lực thò ra một chưởng. Theo Mạc Thanh Vân một chưởng thò ra, một cái khí thế bức người số mệnh bàn tay, liền hướng phía số mệnh Chân Long xé đi. Rống!
Truyện Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau của tác giả Ân Tầm - Quyển 12 Chương 539: Cuộc đời chơi bạn một vố anh không thể đi nghỉ cùng cô được, mong cô thông cảm cho anh. Đương nhiên là cô hiểu. Đưa ra đề xuất này chẳng qua chỉ là cô muốn anh được thả
Xem thêm: P5: Mất Dấu 2-HD tập 6 (tiếng Việt) Miêu Kiều Vĩ, Trần Hào, Tuyên Huyên |TVB 2017 Do lý do bản quyền nên video này có thể bị mất một phần âm thanh / hình ảnh, mong các bạn thông cảm. Để có thể xem trước tất cả các bộ phim truyền hình được phát sóng định kỳ trên kênh với đầy đủ âm thanh / hình
Đọc Truyện Hào Môn Kinh Mộng Full - Hoàn Thành của tác giả Ân Tầm,chương dịch ra nhanh nhất và chất lượng nhất chỉ có duy nhất tại thichdoctruyen.com Hào Môn Kinh Mộng. THÔNG TIN TRUYỆN. Thể loại: Ngôn Tình,Truyện Ngược. Tác giả: Ân Tầm. Tình trạng: Hoàn Thành. Hào Môn
Single Frauen Aus Polen In Deutschland. Tình yêu, trước giờ luôn là đường một chiều, nếu anh lựa chọn rời bỏ giữa đường, xin anh hãy đi thẳng một mạch, đừng ngoảnh lại, cũng đừng chờ mong trở về nơi đã từng bắt đầu. Bởi vì con đường này vẫn tiếp tục đi thẳng. Và trên con đường đó, em không phải là em nữa, mà anh cũng không còn là anh của lúc đầu. Có lẽ chúng ta đã được định trước, không thể về lại nơi từng bắt đầu. Em đã từng ngày qua ngày chờ đợi trong đêm khuya, chờ đợi anh trở về, cứ cố chấp mà chờ đợi như vậy... ____________ Biệt thự Bán Sơn. Đã gần cuối thu, những cơn mưa to như trút nước làm tiết trời se lạnh. Giữa màn mưa đen thẳm, căn biệt thự to lớn, yên tĩnh tựa như một thiếu nữ đứng lặng im, chỉ tỏa ra ánh sáng mờ nhạt. Từng hạt mưa tí tách rơi bên cửa sổ sát sàn lại càng khuấy động lòng người bất an. Đã hơn mười hai giờ nhưng Tô Nhiễm lại không cảm thấy buồn ngủ. Cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, bước xuống phòng ăn dưới lầu, rót nước uống. Nhưng vừa đến dưới lầu thì sấm chớp nổi lên cắt ngang tầm nhìn, cùng lúc đó ngoài cửa sổ có ánh đèn xe rọi sáng, cả người nhỏ nhắn của cô đột nhiên run rẩy, mái tóc xoăn dài như tảo biển xuôi thuận theo bờ vai, đôi lông mày tinh tế thấm đượm bao phần chờ mong, cũng hiện ra chút ít căng thẳng. Không lâu sau, trong phòng khách truyền đến tiếng chìa khóa mở cửa. Tô Nhiễm chưa bao giờ cảm thấy hồi hộp như vậy, bàn chân nhỏ nhắn như ngọc đang giẫm trên thảm trải sàn lông dài xa hoa của Úc sững lại, một cảm giác nhồn nhột len lỏi sâu vào lòng cô. Cánh cửa mở ra cuốn theo mùi hương của mưa mùa thu ngoài cửa vào phòng. Tô Nhiễm thoạt đầu sửng sốt. Sau đó, trống ngực cô cũng đập rộn ràng. Là anh về, là Lệ Minh Vũ. Gió thổi phớt qua một góc áo khoác trên người anh, rõ ràng anh đã uống nhiều rượu nên hai thuộc hạ phải đỡ anh về. Cả người anh cao lớn rắn rỏi lảo đảo trong gió đêm. Tô Nhiễm thấy vậy cũng không kịp mặc thêm áo khoác, vội chạy ra giúp dìu Lệ Minh Vũ vào phòng khách, rồi xấu hổ ôm vai đứng sang một bên. Cô không ngờ anh sẽ bất thình lình về nhà lúc nửa đêm như vậy. Từ sau ngày cưới đến giờ, Lệ Minh Vũ biến mất trọn một tháng, anh là người chồng được pháp luật công nhận của cô. Vậy mà đêm nay anh lại uống say mèm rồi xuất hiện. "Phu nhân, xin lỗi đã làm phiền chị nghỉ ngơi." Hai thuộc hạ không dám nhìn thẳng Tô Nhiễm, cung kính cúi đầu nói. "Không sao đâu. Hai anh vất vả rồi." Tô Nhiễm cố nén giọng để nghe thật tự nhiên, cô như một đóa hoa xinh đẹp lặng nở trong bóng đêm, nhu hòa mà điềm đạm. Sau khi hai thuộc hạ ra về, bầu không khí phòng khách cũng rơi vào tĩnh lặng. Hiện tại, trong biệt thự không có quản gia, mỗi ngày chỉ có người giúp việc làm theo giờ cố định đến quét dọn khắp các phòng. Thân hình Lệ Minh Vũ cao lớn dựa vào sofa, kể cả khi anh nhắm mắt, vầng trán cau lại thì vẻ nam tính của anh cũng khiến người khác chỉ cần nhìn một lần cả đời sẽ khó quên. Anh chỉ choàng sơ áo khoác mà không cài cúc, lộ ra bộ vest màu tối bên trong, áo sơmi và cravat cũng là tông màu tối phối với nhau, pha trộn giữa cao quý, thành thục mà khiêm tốn. Gương mặt anh dưới ánh đèn pha lê xa lạ mà anh tuấn quá mức, bờ môi kiêu hãnh, lạnh lùng ngầm lộ ra khí chất mạnh mẽ. Dù cho anh say rượu, lẳng lặng ngồi đó cũng tạo ra một tư thế cao sang cách biệt như cả ngàn dặm. Đối với người uống rượu say, Tô Nhiễm rất có kinh nghiệm, vì bố dượng cô thường xuyên say xỉn. Khi còn nhỏ, cô đã quen với việc thấy mẹ chăm sóc cho ông như thế nào. Suy nghĩ một lát, cô cầm điều khiển chỉnh đèn chùm trên trần nhà tối lại, ánh sáng mông lung bao phủ toàn bộ phòng khách, cô quay người đi vào phòng ăn. Chưa tới mười phút, Tô Nhiễm đã nhanh chóng pha xong trà giải rượu nóng hổi. Vừa bưng trà vào phòng khách, còn chưa đến gần sofa, giữa mờ tối, một giọng nói trầm thấp thản nhiên vang lên, nghe rất rõ ràng như không hề say rượu... "Mấy giờ rồi?"Tiếng nói bất thình lình làm Tô Nhiễm hoảng sợ, ngón tay run rẩy thiếu chút nữa đã đánh đổ cả tách trà, cô ngây người trong giây lát rồi mới nhận ra Lệ Minh Vũ đang nói. Tô Nhiễm ngoảnh lại nương theo ánh đèn leo lét, cô thấy anh đang giơ tay lên xoa xoa trán, có lẽ do uống rượu nên anh đau đầu. Đợi một lúc không nghe ai trả lời, anh rốt cục cũng mở mắt, quay đầu về phía cô. Trong chớp mắt Tô Nhiễm như bị điện giật, đôi đồng tử đen thẳm như bóng đêm ngoài cửa sổ, sâu lắng bình lặng đang chăm chăm nhìn cô. Khi say đôi đồng tử trong mắt anh chẳng những không lờ đờ, mơ hồ như người khác mà ngược lại, ánh mắt ấy càng thêm sắc bén khiến người đối diện không dám nhìn thẳng. Cô vừa nhìn một giây đã vội vàng cúi xuống. Trống ngực Tô Nhiễm đập dồn dập, khi nhịp tim trở lại bình thường, trong cô chỉ còn vương lại cảm giác ngại ngùng. Trong bóng tối, tuy rằng cô không dám nhìn nữa nhưng vẫn cảm nhận rõ ánh mắt anh chưa từng rời khỏi cô. Anh đang quan sát cô, tựa như một thợ săn vô cùng điềm tĩnh chờ đợi con mồi sập bẫy, duy trì trầm mặc, thờ ơ mà lại hết sức giày vò người khác. Tô Nhiễm chỉ thấy ngực mình sắp nổ tung, dường như cô có thể cảm nhận được độ nóng từ ánh mắt đó, bỗng chốc bóp nghẹt cô. Ngoài cửa sổ, sấm chớp chợt lóe lên, gần như châm lửa cho tiếng trời vắng lặng, ánh mắt Lệ Minh Vũ sâu thẳm, nhìn chăm chăm vào cô gái bị ánh chớp bất chợt ngoài kia làm giật mình. Cô gái đó đang mặc đầm ngủ màu đen mỏng manh, càng tôn thêm làn da mịn màng, không chút tì vết, tươi sáng gần như hoàn hảo. Tô Nhiễm căng thẳng, nuốt nước bọt, kiểu nhìn chăm chú này làm cô không cách nào trốn tránh. Một lúc lâu sau, cô cắn nhẹ môi, vừa muốn mở miệng đánh vỡ loại yên lặng khiến người khác nghẹt thở này thì Lệ Minh Vũ đã nói trước, giọng anh vẫn vậy, trầm khàn hờ hững... "Mấy giờ rồi?" Anh hỏi lần nữa rồi tiếp tục nhắm mắt, tựa đầu vào sofa. Tô Nhiễm thấy anh không nhìn mình nữa, cô hơi thả lỏng, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, khẽ nói, "Gần một giờ sáng." Nói xong, cô lại mang tách trà giải rượu để trước mặt anh, "Anh uống cái này đi, ít ra thì sáng mai anh không bị đau đầu." Cô nhìn lướt qua đồng hồ trên cổ tay anh, dưới anh đèn mờ nhạt, xa hoa của đèn chùm, ngực cô thoáng chao đảo, người này quen được hầu hạ sao? Rõ ràng bản thân chỉ cần giơ tay là có thể biết giờ mà vẫn còn kỳ quái hỏi cô. Lệ Minh Vũ không màng nhúc nhích, ngay cả mắt cũng không mở. Tô Nhiễm thì luôn đứng bên cạnh, không biết phải nói gì. "Khuya rồi, đi ngủ đi, không cần lo cho tôi, làm phiền rồi." Cuối cùng anh cũng chịu nói, nhìn trán anh cau lại, cô biết anh đang mệt sau khi uống rượu. Lời nói khách khí, xa lạ làm cô sững sờ. Nhìn gò má dưới ánh đèn kia khiến trái tim cô loạn nhịp, cuối cùng cô vẫn nhẹ nhàng ngồi cạnh anh. Đây là lần thứ hai cô được gần anh như vậy, gần đến nỗi có thể ngửi thấy hơi thở của anh, hơi thở thơm mùi hổ phách, nhàn nhạt như mùi gỗ. Tuy rằng hổ phách thường được dùng làm nước hoa cho nam nhưng cô biết rõ, đây là mùi tự nhiên của Lệ Minh Vũ, nhạt như nước, phải ngửi kỹ mới có thể cảm nhận được, là mùi của đàn ông trưởng thành, thành thục mà khiêm tốn. Song song, cô cũng có thể ngửi được mùi rượu trên người anh, hương rượu thơm mát tuy hòa trộn với mùi hổ phách độc nhất của anh nhưng cô vẫn có thể biết rõ rượu tối nay anh uống chính là rượu vang đỏ của Louis. Loại rượu này, chỉ được cung cấp đặc biệt cho yến tiệc của quan chức chính phủ, bởi vì khan hiếm và đắt tiền nên căn bản là không mua được trên thị trường.
Đây là một câu chuyện tình yêu khá hiếm gặp khi mà nhân vật là một cô gái vừa lấy chồng nhưng chỉ có thể làm dâu được 99 ngày . Cứ như là hợp động kết hôn vậy !!! Liệu tình yêu Giả Tạo ấy có giúp cô được hạnh phúc hay là bi kịch ???Đêm tân hôn, chồng cô uống rượu say bí tỉ. Một tháng sau, anh bận rộn tranh cử, vui vẻ với những người đẹp vây quanh. Ba tháng sau khi kết hôn, anh đặt cô dưới thân, biến cô thành “nửa người” thuộc về mình. Cô yêu thương, quan tâm từng li từng tí đến anh. Cô chua xót đau khổ nhưng vẫn ép bản thân ra vẻ hạnh phúc. Rồi ba cô bất ngờ nhảy lầu, biến cố hào môn xảy đến, khiến cô ra đi lặng lẽ với đôi bông ngọc trai buổi tiệc mừng công của mình, trông thấy người đàn ông ngồi trên hàng ghế nhà đầu tư, cô đột nhiên hoang mang hoảng sợ... Người đó vươn tay tháo đôi bông ngọc trai đen của cô, cô muốn lấy lại, nhưng người đó thu tay về, nở nụ cười với cô, “Muốn lấy? Đêm nay đến phòng làm việc của tôi mà lấy.” Cô ngỡ ngàng lùi từng bước về sau. Đôi mắt người đó vẫn sâu thẳm như ngày xưa, “Còn chín ngày nữa mới hết nghĩa vụ làm vợ của cô.” Đối vối cô 99 ngày đó dài đăng đẳng vậy trong những ngày đó cô phải làm gì để qua ngày? Tất cả sẽ có trong truyện Hào Môn Kinh Mộng của tác giả Ân Tầm.
llisablpcelinee33 bn giống mk, mk ghét Tố Diệp vs Kỷ Đông Nham vãi, dây dưa vãi chưởng, chỉ thương Niên Bách Ngạn, may có na9 vs cp phụ ko thì ko đủ kiên nhẫn đọc hết - sent 2023-04-27 232932 celinee33Trong các nữ chính của Ân Tầm thì có lẽ người mình không thích nhất là Tố Diệp. Có lúc thấy cô ấy rất đáng thương nhưng đôi khi lại rất xấu tính và ích kỷ thi thoảng có đôi chút trà xanh nữa. - sent 2023-03-02 153415 annalinguyenlời khuyên dành cho Fan cuồng mê Happy Ending đừng đọc “lời sau cuối” của tác giả. đọc hết truyện ngồi cười cười được rồi ; - sent 2022-11-25 051558 van tran1587017387Haha Hải Sinh là cha nội Kỷ Đông Nham á - sent 2022-11-23 165136 annalinguyene mới đọc tới khúc Hải Sinh. 500 anh em đừng nói với em là Hải Sinh là Bách ngạn nha ; - sent 2022-11-23 114342
Đánh giá từ 2086 lượtHợp đồng hôn nhân kết thúc khi tròn 99 ngày, nghe có vẻ kỳ lạ nhưng đó là câu chuyện của một cô gái. Vạy hạnh phúc hay khổ đau sẽ đến với cô tân hôn, chồng cô uống rượu say bí tỉ. Sau đó anh lại bận rộn với công việc của mình. Ba tháng sau khi cưới, cô mới trở thành người đàn bà của anh. Cứ tưởng mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp nhưng nào ngờ ba cô bất ngờ nhảy lầu, cô phải đeo đôi bông ngọc trai buổi tiệc mừng công của mình, trông thấy người đàn ông ngồi trên hàng ghế nhà đầu tư, cô đột nhiên hoang mang hoảng sợ... Người đó vươn tay tháo đôi bông ngọc trai đen của cô, cô muốn lấy lại, nhưng người đó thu tay về, nở nụ cười với cô, “Muốn lấy? Đêm nay đến phòng làm việc của tôi mà lấy.” Cô ngỡ ngàng lùi từng bước về sau. Đôi mắt người đó vẫn sâu thẳm như ngày xưa, “Còn chín ngày nữa mới hết nghĩa vụ làm vợ của cô.” Đối vối cô 99 ngày đó dài đăng đẳng vậy trong những ngày đó cô phải làm gì để qua ngày? Tất cả sẽ có trong truyện Hào Môn Kinh Mộng của tác giả Ân Tầm.
Bằng lòng với hạnh phúc của ai Chớp mắt đã tới giữa hè, thời gian lúc nào cũng trôi qua không nhanh không chậm như thế. Cảnh đêm thêm rực rỡ bởi những ánh đèn xa hoa. Những cô gái xinh đẹp đung đưa trong ánh sáng lấp lánh, đằng sau vẻ ngoài văn minh của những cốc rượu chúc tụng luôn là nụ cười giả buổi tiệc tối nay thực sự rất đẹp và ngoạn lặng nhìn vào đôi má mình trong gương, một vẻ đẹp như trăng lưỡi liềm mờ nhạt sau khi được trang điểm tỉ mỉ dường như có chút lạ lẫm. Trong gương là một cô gái hoàn toàn nữ tính, tóc dài vấn đơn giản gọn gàng sau gáy. Cuối cùng, nhà tạo mẫu lại đem một chiếc vòng kim cương được ba mua cho vận chuyển qua đường hàng không từ Pháp vừa về sáng nay đeo lên cổ không khỏi tặc lưỡi, ánh sáng thanh mảnh phát ra chiếc vòng quả thực không phủ nhận giá trị của nó chút nào. Trong các con, ba chiều con gái nhất, cho nên hầu hết lần nào ba cũng mua những đồ châu báu quý giá nhất về cho tôi. Theo lời ba, con gái đến tuổi lớn, như vậy mới tạo nên khí chất của một tiểu thư quý nhưng tôi lại thiên về tính cách bướng bỉnh, nếu ngồi yên ở đây thì nhìn như là một thục nữ, nhưng chỉ cần có cơ hội là sẽ bại lộ nguyên hình, chỉ mong tối nay tôi sẽ giả vờ tốt để làm vừa lòng người điểm xong, người thợ nhìn vào hình ảnh trong gương, cười cười "Lệ tiểu thư, hôm nay cô thực sự rất đẹp!"Tôi hướng về phía gương nhẹ nhàng cười, thể hiện giống như một tiểu thư quý nay có nhiều khách đến tham dự dạ tiệc, theo anh hai nói là từ tất cả các tầng lớp xã hội nổi tiếng, nhà quý tộc giàu có, trên thực tế, từ nhỏ đến lớn loại dạ tiệc này đã quá quen thuộc đối với tôi, chẳng qua tối nay, tôi sẽ là nhân vật chính của bữa dạ tiệc này. Tôi tên là Lệ Ôn Du, năm nay mười tám tuổi, ba chủ ý mở dạ tiệc hôm nay với mục đích kỷ niệm tôi đã bước vào tuổi trưởng theo tay vịn cầu thang thang xoắn ốc chậm rãi đi xuống, gần như tất cả những lời thì thầm trong bữa tiệc đều tập trung vào tôi, tôi tin rằng lúc này tôi khá xinh đẹp, nhưng ai biết so với khung cảnh tuyệt đẹp và sang trọng này, tôi thà chạy chân đất bắt bướm trong hoa viên nhà mình còn cầu thang, tôi nhìn thấy ba. Ông mặc dù đã có ba đứa con nhưng dáng người vẫn cao ráo như trước, dấu vết thời gian trên khuôn mặt ông càng phản ánh thêm sự trưởng thành chín chắn. Bộ âu phục sang trọng đắt tiền làm bóng dáng cao lớn của ông càng thêm rõ ràng hơn. Khi đến tuổi biết chuyện, tôi đã thấy rõ ông là một người đàn ông vĩ đại, bên ngoài, ba là một bộ trưởng được dân chúng kính trọng, trong gia đình, ông lại là một người chồng chu đáo tỉ mỉ, người cha nghiêm khắc với các con trai, và là người cha rất mực hiền từ đối với nghĩ rằng, sau này tiêu chuẩn kén chồng của tôi nhất định phải là một người đàn ông giống như cha mình, nhưng người đàn ông này chắc là khó tìm, bởi vì người đàn ông tốt nhất đã kết hôn với mẹ của tôi rồi!Bà nội và bà ngoại đều nói tôi mang bóng dáng xinh đẹp của mẹ, mà tôi cũng may mắn được kế thừa hoàn toàn từ mẹ khứu giác nhạy bén, người mẹ mà cả đời này được hưởng hạnh phúc, bởi vì ba yêu mẹ như vậy, trong mắt ba, chỉ có duy nhất mẹ là người khiến ba có sự thay đổi cảm xúc với phụ đèn sân khấu dừng lại trên người tôi, theo bản năng tôi muốn giơ tay lên che mắt nhưng lại kìm lại, dù sao hôm nay không những là tiệc kỷ niệm chúc mừng tôi đã trưởng thành, mà còn để chúc mừng ba về nghỉ hưu vậy, là về hưu chẳng già đi tẹo nào, nhưng ông đã xin nghỉ hưu sớm, là vì muốn cùng với mẹ du lịch tham quan khắp thế đại sảnh mẹ đang nép vào trong lòng ba, quả thật, hai người là cặp vợ chồng yêu thương nhau nhất mà tôi từng gặp, mẹ cười rất hạnh phúc, mong rằng về sau tôi cũng được hạnh phúc như đám người, còn có hai bóng dáng cao lớn khác, một là anh ba Lệ Cố Trạch, là người anh chỉ sinh ra sớm hơn tôi có 2 phút. Anh cười có chút gian xảo, chắc là vì nhìn thấy tôi đang làm bộ đoan trang thục nữ, thế nào lát nữa anh ấy cũng sẽ châm chọc tôi cho mà xem. Quả thật, anh ba khá đẹp trai, nói vậy là vì anh kế thừa được vẻ đẹp từ ba và mẹ, anh chàng này sẽ thu hút nhiều ong bướm vây quanh lắm đây. Để mà nói giống ba nhất, thậm chí có thể nói là giống ba như khuôn đúc thì phải kể đến anh hai Lệ Cố Dương. Anh hai hơn anh ba 4 tuổi, là người tuổi trẻ mà tài cao. Anh ít cười, ánh mắt mang vẻ trưởng thành và cẩn trọng, nhiều lúc, tôi cũng chẳng biết anh đang nghĩ gì. Năm ấy sau khi anh tốt nghiệp đại học liền tiếp quản sự nghiệp của tập đoàn, không theo con đường quan chức mà đi theo nghiệp kinh doanh. Có lẽ vì thực sự được kế thừa bản chất kinh doanh của ba, nên anh đã trở thành chủ tịch tập đoàn trẻ tuổi nhất trong số các chủ tịch có quyền lực nhất trên thương tôi đi lên, lịch thiệp đưa tay ra phía tôi, tôi đặt bàn tay mình vào trong lòng bàn tay ba, giờ phút này khiến tôi dường như được trở lại thời thơ ấu được ba dắt tay tới có ba là người hiểu tôi nhất, mẹ tôi nói ba luôn mong muốn có một cô con gái, nên sau khi tôi sinh ra, đồ chơi đã được chất đầy phòng, ba đã chuẩn bị cho tôi đủ loại quần áo váy vóc. Biết tôi thích đàn piano, ba không nói gì tự mình bay ra nước ngoài để đặt làm riêng cho tôi một cây đàn piano thật đặc ba tất nhiên có chút không phục, anh ấy nói ba bất công, ba lại cười nói anh ba nên học tập anh hai thì hơn, làm anh khá thất vọng, nhưng anh ba cũng không chịu thua kém, đừng nhìn bề ngoài mà đánh giá, anh ấy có thành tích học tập tốt nhất, học bổng hàng năm trong trường đều rơi vào tay anh ấy làm cho tôi thật là ghen tị. Anh còn được đặc cách vào đại học, sau đó lại tốt nghiệp thủ khoa, tôi thường quan sát thói quen nghỉ ngơi và học tập của anh, phát hiện ra anh chẳng chú ý nghe giảng, cho đến bây giờ tôi cũng không biết chính xác làm thế nào anh ấy có được kết quả học tập tốt như nhóm khách quý đều dần dần tiến tới chúc mừng tôi, tất nhiên không thiếu những lời khen ngợi, mà những lời này qua tai tôi cứ như đang nói về ai đó xa lạ sức khỏe của mẹ không tốt lắm nên sau đó ba vội qua chăm sóc mẹ. Qua một màn náo nhiệt và ép buộc, không khí dạ tiệc càng trở nên tuyệt lau mồ hôi lấm tấm trên trán, khó khăn lắm mới thoát được một vài người đang bám riết, cầm lấy chiếc đĩa, bắt đầu xiên hoa quả ăn. Ba quá lo xa, chỉ là tiệc trong nhà mà mời tới rất nhiều nhà quyền quý, người nào người nấy đều rất nổi bật. Nhưng nói thật, thực ra tôi chẳng quen biết mấy người trong số không có cách nào thuần phục được đứa con gái mang tính hoang dã như tôi, ba lại có vẻ chiều tôi, bảo là tôi là đứa con gái mà thích gì được đó, nên mới tạo ra cho tôi tâm lý không phải e dè, nếu theo cái vòng luẩn quẩn này, tôi chỉ có rất ít bạn tới, chị ấy đã đến. Sau khi nhìn thấy tôi, chị liền mỉm cười, vỗ nhẹ tay vào má tôi nói "Hôm nay sao em lại ngoan vậy, mà em mặc bộ này đẹp lắm đó!"Tôi nhét miếng hoa quả vào miệng chị, trừng mắt nhìn chị và nói "Là vì em chỉ không muốn làm ba mẹ mất mặt mà thôi!", nói đoạn, tôi với chìa tay ra trước mặt chị, "Quà của em đâu? Đừng nói rằng chị không chuẩn bị đó nhé!" Chị mỉm cười "Này, em có biết là em rất tham lam không?"Chị nói xong liền lấy từ trong túi ra một chiếc kẹp tóc trân châu rất tinh xảo đưa cho tôi. "Chị vừa mới tốn công làm xong đó, chị tặng em, đừng có mà đeo đuổi chị nữa đấy!"Tôi nhìn chiếc kẹp tóc đẹp đến ngây người. Rồi chị tự nhiên đem nó kẹp lên tóc cho tôi. "Thật đúng là kẹp tóc trân châu làm tăng thêm vẻ đẹp của giai nhân!""Này, chị không được giễu cợt em!" Mặc dù tôi thích những thứ như thế này, nhưng lại ít dùng, tay nghề của chị í thật là cao, ngay cả người vốn không thích đeo đồ trang sức như tôi mà cũng không thể bỏ qua chị ấy là Cách Lạc Băng, đúng ra mà nói, chị ấy lớn tuổi hơn tôi, nhưng chúng tôi coi nhau như chị em, vì chênh lệch nhau ít tuổi nên cách nói chuyện có phần ngang hàng. Ba của chị, cũng là ông cậu của tôi, tên Mộ Thừa, nghe nói đã từng là bác sỹ của mẹ tôi, sau đó gặp mẹ kế của Cách Lạc Băng bây giờ và sau đó kết hôn, người đó rất giống mẹ tôi, là một nhà thiết kế trang sức. Chính tay nghề thiết kế trang sức của chị Cách Lạc Băng cũng là tự tay bà ấy dạy cho. Bà ấy đối xử rất tốt với chị, thậm chí còn vì chị mà cả đời không muốn sinh thêm khi Cách Lạc Băng đi học đại học, bà ấy lâm bệnh rồi mất, lúc ấy Cách Lạc Băng khóc như muốn ૮ɦếƭ, vì mẹ kế đối xử với chị ấy quá năm trôi qua, ông Mộ Thừa cũng không tái hôn, Cách Lạc Băng nói ông thường xuyên tới thăm mộ của bà. Mặc dù có nhiều phụ nữ xung quanh chủ động gần gũi, nhưng lòng ông chỉ có mình mẹ tôi không nghĩ như vậy, tôi nghĩ rằng, người mà ông yêu nhất trong cuộc đời này chính là mẹ tôi, nếu không làm sao ông có thể lấy một người phụ nữ giống như mẹ được? Tôi đã gặp qua bà ấy rồi, thực sự bà rất giống mẹ Lạc Băng thu lại nụ cười, nói thầm với tôi "Này, em nói thật với chị đi, liệu anh trai em có đang yêu người nào không?"Ách...... Tôi sửng sốt, "Chị định làm mối đấy à? Hay là chính chị cũng thích anh ấy?""Tha cho chị đi, cho dù anh trai của em có thực sự xuất sắc, chị cũng sẽ không phải ăn cỏ ven rìa như vậy đâu." Cách Lạc Băng trừng mắt nhìn tôi, với tay lấy một vài miếng trái cây trên khay, "Có một thiên kim biết mối quan hệ của chúng mình nên mới muốn nhờ vả đó mà. ""Thôi quên đi, trong lòng anh trai của em chỉ biết có công việc, em cũng chưa từng thấy có người phụ nữ nào làm tim anh ấy rung động cả, chị nói với thiên kim kia là vô vọng rồi, không có kết quả gì đâu!" Tôi nhún vai, đảo mắt nhìn xung đám người, bóng dáng anh hai cao lớn vượt trội, chẳng trách anh cực kỳ giống ba. Bộ comple làm cho dáng anh thẳng hơn, anh đang cùng mọi người nói chuyện vui vẻ, không cần nghĩ cũng biết họ đang nói về chủ đề liên quan đến kinh doanh. Mọi cử chỉ của anh hai đều rất lịch thiệp, thiết nghĩ khi ba còn trẻ chắc cũng như vậy."Thế chẳng lẽ không còn ai khác sao? Để chị còn biết đường trả lời cho cô thiên kim đó?", Cách Lạc Băng chưa từ bỏ ý định. Tôi thu ánh mắt lại, nhíu mày suy nghĩ "Chuyện tình cảm vẫn phải do duyên phận. Con trai của dì lại càng không có hy vọng gì. Giang Phong đó tuyệt đối là một công tử đào hoa, ai dính vào người đó sẽ đau khổ. Dù là một nhân tài, sự nghiệp thành đạt nhưng người phụ nữ nào sẽ là đối thủ của anh ta chứ?"Vậy con của cậu em thì sao?""Chị muốn nói tới Viêm Ân hả?". Tôi lắc đầu,"Xin tha, cậu ta chỉ hơn em có 1 tuổi, sao chị tính giới thiệu bạn gái cho cậu ấy sớm như vậy chứ? Nếu cậu mợ mà biết thì sẽ làm thịt em mất!". Cậu Quân Hạo là một nђเếק ảnh gia nổi tiếng, mợ An Tiểu Đóa lại còn là bác sỹ phẫu thuật não khoa nổi tiếng không kém, hai người họ dạy con cực kỳ nghiêm khắc, làm sao mà cho con mình tiếp cận với những mớ lộn xộn đó chứ?"Cách lạc băng kêu rên một tiếng,"Nhưng em còn một người cậu khác cơ mà?"Chị ấy muốn nói đến cậu Tiêu Diệp Lỗi, nghe thế tôi không nhịn được cười," Nhìn chị như là muốn ૮ɦếƭ vì tuyệt vọng vậy, con lớn nhất của cậu ấy còn mới được có mười tuổi thôi!"Cậu Tiêu Diệp Lỗi kết hôn rất muộn, nghe nói năm đó cậu kỳ thật cũng sở hữu cổ phần trong công ty, cũng không biết vì sao cậu say mê với công việc như vậy mà lại chủ động rời khỏi công ty, sau đó cậu ra nước ngoài, nhiều năm như vậy, tôi cũng chỉ gặp cậu có 2 lần, chỉ cảm thấy là hình dáng của cậu rất quyến rũ, mà không hiểu sao lại kết hôn muộn như vậy. Cách Lạc Băng mở to mắt, lắc đầu, bộ dạng tỏ vẻ bất đắc bưng miệng cười, huých tay chị,"Chị vẫn cứ lo chuyện bao đồng cho người khác, sao không quan tâm đến bản thân mình đi?". Trong đám người, có một ánh mắt thâm thúy, còn lộ ra vài phần say đắm, tôi tin rằng ánh mắt đó hướng về Cách Lạc không để tâm thấy điều đó, trừng mắt nhìn tôi, "Em còn chưa yêu ai, thì chị làm sao mà yêu ai được?"Tôi hắng giọng, nếu bình thường thì đã đôi co lại với chị, nhưng lúc này lại tốt bụng nhắc nhở chị "E là việc lập gia đình không phải do chị mà được, chị nhìn qua bên kia xem, chị thấy người đó sao?"Chị âm thầm nhìn theo ánh mắt tôi, nhưng chỉ liếc mắt một cái rồi lại quay lại ngay, mai má bỗng dưng ửng đỏ, hơi thở bắt đầu trở nên gấp gáp hơn."Anh ta là ai vậy?" Tôi trêu chọc thấp giọng hỏi."Anh ta ......" Chị ấy thực sự lắp bắp, cắn môi "Anh ta là Lăng Triệt, em có nghe nói qua bao giờ chưa?"Tôi lắc đầu."Không có gì, chỉ là hay xem tin tức về kinh doanh thì biết thôi." Chị nhìn tôi bất đắc dĩ, "Anh ta là người thừa kế tập đoàn Lăng Thị."Tôi liếc mắt qua một chút, cố gắng làm mặt tỉnh bơ, khi đó trong ánh mắt anh chàng kia lộ rõ vẻ si mê, mà có vẻ là người không dễ bị bắt nạt, làm tôi liền giả bộ làm động tác kề tai chị thì thầm như những người bạn thân thiết với nhau, thực tế lại có chút lo lắng "Chị đã từng tiếp xúc qua với người đó sao?"Ánh mắt đó vẫn dừng trên người chị, có lẽ không có ý định ngừng ngờ Cách Lạc Băng nhẹ nhàng lắc đầu, "Chị không biết anh ta, em không phải là không biết tính chị, những người như thế này chị chưa bao giờ chủ động tiếp xúc, nhưng khoảng thời gian này chị thấy anh ta là lại phải điều tra, không ngờ lai lịch anh ta lớn đến vậy.""Chị không ngây thơ đến mức không biết rằng anh ta theo dõi mình chứ?" Tôi nghiêng đầu nhìn chị cười khẽ"Là chị hồ đồ rồi, em chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết anh ta có tình ý với chị.""Đừng nói bừa." Chị vội vàng bịt miệng tôi, hai má đã có điểm phiếm hồng."Hả, chị đỏ mặt kìa! Là người này hay còn ai khác làm chị đỏ mặt đây?" Tôi nhìn về một hướng khác, bô bô nói, chị lướt qua, ánh mắt chạm phải ánh mắt của một anh chàng trai kia cũng có một vóc dáng nổi bật, nhưng điệu bộ lại có chút nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén, khác với ánh mắt say đắm của Lăng Triệt, trái lại tạo cảm giác của một chút xa lánh khó gần, nhưng lại làm người ta khó kìm được ý muốn gần ta là ......?Có chút ấn Lạc Băng bỗng giật mình, hơi nhíu mày, nhưng ngay sau đó thu lại ánh mắt, không nói gì, quay đầu lại, trong mắt lộ ra một tia suy nghĩ, tôi thấy rõ ràng là anh chàng kia nhìn chằm chằm vào chị không chớp mắt, không có ý định ngừng lại."Chị sao vậy?" Tôi tò mò nhẹ nhàng lắc đầu, gần như thì thầm, "Lạ thật, không hiểu sao chị thấy hai người đàn ông này rất quen, cảm giác thực sự là kỳ lạ.""Hay là chị đã từng gặp họ rồi lại quên?""Chị nghĩ là chưa." Chị ấy chắc nhún vai, cũng có thể, nếu thực sự có hai chàng trai xuất sắc như vậy xuất hiện trước mắt thì làm sao mà quên được? Chỉ có điều nhìn Lăng Triệt, rồi lại nhìn anh chàng kia, nhìn mãi cũng ra được chút manh mối, bất giác kéo tay Cách Lạc Băng "Chị có phát hiện ra, hai người này rất giống nhau không, hơn nữa..." Tôi cắn chặt môi cố gắng Lạc Băng quét mắt sang bọn họ một cái, thấy dáng vẻ của tôi lâm vào trầm tư, liền hỏi "Hơn nữa làm sao?"Lông mày đang chau lại của tôi bỗng giãn ra, trong đầu lóe lên một tia sáng, nhớ tới một điều, "Đúng rồi, chính là anh ta!\'. Tôi ra hiệu cho chị ấy chú ý đến anh chàng kia, "Anh ta là Lăng Phong, là người sáng lập của Tập đoàn được niêm yết trên MDG, nghe nói anh ta có chút quan hệ với Lăng Thị tài phiệt đó!". Tôi mơ hồ nhận ra anh ta vì anh ta hỗ trợ một khoản tiền học bổng lớn cho trường học, lúc đó tôi chỉ đứng xa xa nhìn được anh ta một lần, bây giờ nghĩ lại thì đúng là anh ta rồi, người này trẻ tuổi mà đầy hứa hẹn, tự lập bằng hai bàn tay trắng, lúc ấy rất nhiều nữ sinh vì anh mà la hét inh Lạc Băng che miệng "Vậy đây chính là người sáng lập trẻ tuổi sao?""Anh hùng xuất chúng thôi." Tôi uể oải đáp."Nhưng liên quan gì tới chị?" Cách Lạc Băng cuối cùng đi thẳng vào vấn đề của mím môi cười, "Chắc là hai người bọn họ đều muốn ướק chị đi làm áp trại phu nhân đó mà!""Cái con bé này!""Em" Tôi chỉ muốn trêu chọc chị, nhưng nghe tiếng gọi của ba, vì thế liền cười an ủi chị vài câu rồi vội qua tìm tôi đi được đoạn xa liền không kìm được ngoái đầu nhìn thoáng qua, nhìn xa thấy Lăng Triệt đang đi về phía Cách Lạc Băng."Ôn Du, con đang nhìn gì đó?" Là tiếng nói của quay lại, thè lưỡi, rồi lại cười một cách bẽn lẽn khi nhìn thấy một cặp vợ chồng trung niên đi cùng một anh con trai diện mạo trông rất tinh tế, nhìn qua đã thấy nề nếp gia giáo."Lệnh tiểu thư thật là xinh đẹp, quả thực giống với Lệ phu nhân như đúc! " Người phụ nữ trung niên mở lời, tiến lên kéo tay cười của tôi như mắc kẹt trong cổ họng, loại tình huống này cho dù tôi chưa gặp nhưng cũng có nghe qua, giờ ông trời thực sự là muốn cho tôi gặp đây."Ôn Du, con chào hai bác Tịch đi!" - Ba luôn giữ trên miệng nụ cười nhẹ, nhắc nhở lòng tôi buông ra một tiếng than, nhưng nghe lời ba tôi vẫn chào hai bác, vẻ mặt duy trì tươi cười, lơ đãng lướt qua khuôn mặt của anh con trai, thấy anh ta lại nhìn tôi chằm chằm không chớp mắt, toan thân không khỏi nổi hết da gà, lại liền nhìn sang phía ba tỏ vẻ cầu cứu. Tôi biết việc này chỉ có ba mới có thể bảo vệ tôi, mẹ tuy rằng rất xót tôi nhưng dù sao cũng là phụ nữ nên khó nói. Anh chàng này không biết có thành tựu lớn gì, nhưng thực ra tôi đã nghe nói qua về cặp vợ chồng Tịch thị này, bọn họ cũng có vị trí khá quan trọng trong chính trị, mà rốt cục đối với các đồng nghiệp của ba tôi, không nên làm họ mất người vui vẻ chuyện trò, anh chàng kia vẫn không nói đến khi"Thôi chúng ta để cho bọn trẻ có chút thời gian đi!" Là tiếng nói của mẹ, giọng nói của mẹ dù ở bất kỳ thời điểm nào đều rất dễ nghe, như là hoa nở lặng lẽ, sau khi nói xong, mẹ nháy mắt ra hiệu tôi phải kiên nhẫn, cuối cùng mẹ vẫn hiểu tôi rõ ràng thích mẫu đàn ông thế nào, nhưng trong trường hợp này tôi đành phải tìm cách ứng bác Tịch tự nhiên cao cứng kéo mẹ rời đi, để lại con trai họ một mình với tôi."Ba!" tôi kéo cánh tay của ba, nũng nịu, so với mẹ, tôi lại càng thích làm nũng trước mặt ba, vì bởi vì ông còn biết tôi muốn gì hơn cả nở nụ cười, đáy mắt lộ rõ vẻ cưng chiều, đưa tay tay vỗ nhẹ vào lưng tôi, lại nhìn về phía anh chàng kia nói " Đứa con gái này của tôi luôn thích làm nũng, cậu đừng để tâm nhé! "Anh chàng kia có vẻ vui sướng mà vẫn lo sợ."Ba! ......" Tôi tất nhiên không phục, kéo ba qua một bên, tim gần như nhảy dựng lên vì lo lắng "Sao ba lại sắp xếp cho con một tên ngốc như vậy chứ?"Nghe xong, ba cười to hơn, "Hay con thích chọn tam lấy tứ sao?""Con không có ý đó, hơn nữa, con mới có mười tám tuổi thôi""Ba mẹ cũng không định con kết hôn sớm như vậy, nhưng trong trường hợp này chỉ là để đối phó một chút mà thôi." Ba thực sự nói sự thật, giọng nói trầm thấm cho thấy tình yêu và sự kiêu ngạo với tôi, "Nếu con không thích thì con chỉ nói vài câu vâng dạ, rồi tìm cớ rời đi cũng tốt hơn là khẳng khái khước từ, đầu năm nay không cần kết thông gia với ai cả. ""Ba đúng là tốt nhất mà." Tôi nhịn được nhoẻn miệng cười."Con đi đi, đừng để cho cậu ta đợi lâu." Ba vỗ lưng tôi, mỉm gật đầu, nhìn ba đi về phía mẹ, mới uể oải đi về phía anh chàng kia. Anh ta đang ngồi băn khoăn, mất tự nhiên, nhất thời không biết nói gì."Anh tên là Tịch Vũ à?" Tôi nhớ mẹ anh đã từng gọi anh như Vũ gật đầu, và ngồi xuống đối diện tôi, nhưng sau đó lại đứng bật dậy, làm tôi giật cả mình."Cô, cô muốn ăn gì không? Để tôi đi lấy giúp cô?"Sau đó tôi mới có phản ứng, vội vàng xua tay. Anh ta lại ngồi xuống, hai bàn tay đặt trên đùi chà lên xuống vô thức, có thể thấy anh ta rất lo lắng, tôi vẫn không mở miệng, là đàn ông nên phải chủ động trước mới phải một lúc lâu, rốt cục anh ta cũng mở miệng "Lệ tiểu thư, cô, cô rất đẹp!"Người đàn ông này cẩn thận quá mức rồi đấy? Tôi lẩm bẩm trong lòng, bất giác hỏi "Anh nói lắp à?"Tịch Vũ sửng sốt, vội vàng xua tay,"Không, không phải......"Tôi nhìn anh ta, cắn cắn môi, quay đầu quét mắt ra xa, muốn xem có người nào giải vây cho mình không rồi lại thất vọng vì không có ai, ngay cả Cách Lạc Băng cũng chẳng biết đi đâu, hai anh chàng ban nãy cũng không thấy dấu dài, tôi cố gắng làm ra dáng bộ tươi cười lịch sự, "Tịch tiên sinh, anh có thể lấy giúp tôi một ly sâm banh được không?""Được được được." Anh ta vội vàng đi anh ta rời đi, tôi nhẹ nhàng thở ra, thực tế anh ta cũng chẳng làm gì, chỉ là không hợp khẩu vị của tôi mà thôi. Chỉ chốc lát sau anh ta liền trở lại, đưa ly sâm panh cho tôi, tôi tò mò "Anh không uống sao?""Trong sâm banh có cồn, mẹ tôi sẽ không cho tôi uống rượu." Anh ta nói lời thành ạ!Tôi không nói nên lời, nhưng cố gắng để kìm chế bản thân, sau khi nhấp một ngụm rượu sâm banh, hai người vẫn im lặng, anh ta dường như cảm thấy bầu không khí có chút bối rối, hắng giọng, "Lệ tiểu thư, tôi cảm thấy cần phải giới thiệu bản thân với cô một chút, như vậy mới giúp chúng ta hiểu nhau sau đó mới đi tới kết hôn được. "Sau khi nghe điều này, tôi ngay lập tức trừng mắt, kết hôn?Tịch Vũ lại không để ý tới biểu lộ của tôi, liếm môi chuẩn bị bắt đầu, tôi đang định ngăn lại, nhưng cánh tay lại bị một cỗ kình lực giữ chặt, tiện đà toàn bộ cơ thể đã bị một cánh tay rắn chắc ôm vào trong là một bờ иgự¢ dày ấm áp, tiết ra một chút hương mộc, rất nhẹ nhàng khoan khoái dễ chịu, nhưng mà... Tôi bối rối ngẩng đầu, nhìn thấy một đôi mắt đen xa lạ cũng đang nhìn xuống, bờ môi khẽ cười tạo thành hình vòng cung rất ta là ......Tịch vũ có vẻ sợ hãi, đứng dậy lại ấp úng hỏi,"Lệ tiểu thư, cô, hai người..."Tôi bị dọa cho ngây ngốc, lại nghe anh chàng này mở miệng nói, tiếng nói như nhung thiên nga gợi cảm tràn ngập từ tính, lại lộ ra một tia hài hước"Ôn Du, sao anh vừa đi khỏi là em đã lập tức có ngay người đàn ông khác như vậy chứ?"Câu này là nói với tôi, nhìn qua vẻ mặt trông rất quen thuộc, làm tôi bối rối."Tịch tiên sinh, tôi xin lỗi, ban đầu hôm nay chúng tôi định công khai quan hệ, không ngờ Ôn Du giận tôi vì chút xích mích nhỏ, nếu làm cho tiên sinh hiểu nhầm thì tôi thực sự xin lỗi!" Nói xong lời này, anh ta liền kéo tôi bước mặt của tôi bây giờ thực sự không hơn gì Tịch Vũ, bị bị người đàn ông ra chiêu bất thường này lôi ra tận đại sảnh, cuối cùng đến hoa viên anh mới buông tay tôi ta đứng dưới tàng cây, ánh đèn pha lê lặng lẽ luân chuyển trên gương mặt. Lúc này tôi mục sở thị được ánh mắt anh tà mị không chịu nổi, kết hợp với cười đều lộ rõ vẻ mê hoặc."Anh là ai? Anh nhận sai người phải không?". Tôi chỉ biết lên tiếng nhắc nhở anh ta như vậy, vì thực tế tôi thật sự không biết anh ta lại nở nụ cười rực rỡ hơn, từng bước đi về phía tôi, tôi vô thức theo bản năng lùi lại từng bước, anh ta bất đắc dĩ cười nhẹ, và không đợi sự đồng ý của tôi, kéo tay tôi về phía trước, cười nói "Tôi đã cứu em, mà em không cảm ơn lại còn sợ tôi, tôi đáng sợ như vậy sao? "Cứu tôi?Tôi giật mình."Không thích tên ngốc kia mà sao phải ép buộc mình?" Anh ta buông tôi ra, dựa vào thân cây, mặt dày nói."Cuối cùng anh là ai?" Trong lòng tôi lo sợ không yên, anh ta thậm chí còn nhận ra hết thảy mọi việc của tôi, điều này thực sự làm cho tôi cảm thấy rất bất ta hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, trả lời câu hỏi, "Em thật thơm quá đi!""Anh!", tôi khó thở, cắn chặt môi, trừng mắt nhìn anh ta một cái rồi quay người bước đi, thực là người điên mà!Đằng sau, giọng nói của anh ta lười biếng cất lên "Tôi là Cung Liệt Thiên, tốt nhất em nên nhớ kỹ cái tên này!"Tôi dừng bước, Cung Liệt Thiên, cái gì ? Ông trùm buôn bán νũ кнí? Có lẽ nào lại như vậy? Bởi vì tôi vốn thích những thứ cổ quái, tất nhiên đã nghe thấy tên của người đàn ông này, tuy chưa thấy ảnh anh ta, nhưng tôi biết rằng người này có chỉ số IQ cực cao, được xưng là thiên tài về νũ кнí, nghe nói rằng anh ta từ nhỏ đã nghiên cứu chế tạo νũ кнí, là con trai trưởng của Cung thị tài phiệt, chỉ là nghe đánh giá không được tốt lắm do anh ta thường xuyên trêu hoa ghẹo nguyệt, là một trong những công tử ăn chơi điển hình."Tại sao tôi phải nhớ tên anh?" Tôi hít một hơi thật sâu, quay lại và nhìn anh ta, cho dù anh ta có là thần đi chăng nữa, thì tôi cũng đâu phải phủ phục ngưỡng mộ chứ? Đối với những vị công tử ăn chơi, tôi cực kỳ ghét, cho dù thực tế anh ta đã cứu cười của anh càng thêm thâm thúy, dưới ánh trăng u mờ, đôi môi mỏng hé mở, hàm răng trắng sáng lộ ra tia tà ác, lại nói một câu khiến tôi phải kђเếק sợ"Bởi vì tôi coi trọng em, em là bạn gái của tôi, tất nhiên phải nhớ tên tôi rồi!"Tôi thở hổn hển, cắn môi, anh ta nhìn chằm chằm vào tôi cười, nụ cười thật bình tĩnh và tự nhiên, tôi chưa từng tiếp xúc với người đàn ông nào tà mị không chịu nổi như vậy, bỗng nhiên không biết phải đối phó bằng cách nào, răng cũng sắp bị tôi cắn đứt rồi, cuối cùng chỉ biết cầm tà váy dài chạy trối cười của gã trai vang vọng phía sau, cùng với lời nói dõng dạc, "Lệ Ôn Du, em sẽ sớm là của tôi thôi!""Anh điên rồi!" Trong không trung, chỉ nghe thấy giọng nói run rẩy của tôi, cuối cùng cho đến khi bỏ chạy vào trong tiền sảnh, tôi kinh hoàng nhìn lại, anh ta vẫn đứng đó, môi vẫn giữ nụ cười, như là chuẩn bị săn mồi trong đêm tối."Ôn Du, em làm sao vậy?"- Là tiếng nói của anh hai, thế mà làm tôi sợ tới mức phải hét lên một hai nhìn tôi một cách kỳ lạ, thấy trên trán tôi lấm tấm mồ hôi, không thể không phàn nàn, "Có phải em vừa chạy ra ngoài chơi?""Không, không, em chỉ, chỉ đơn giản là bị đau bụng vừa đi toilet thôi." Tôi vội vàng khoác tay anh hai, có "cái giá quần áo" là anh hai bên cạnh, trong lòng tôi cảm thấy an toàn hơn bao hai hơi nhướn mày, ánh mắt sắc bén nhìn lên gương mặt tôi dò xét, tôi có chút chột dạ, nhưng vẫn hướng vào anh tỏ vẻ tươi cười, ánh mắt này của anh hai với ba thực giống nhau, có thể xuyên thấu lòng người."Anh ơi, em đói lắm rồi, anh lấy giúp em đồ ăn đi?" - Tôi tất nhiên lại bắt đầu giở bài làm hai miễn cưỡng lắc đầu, nhưng cũng vẫn dung túng kéo tôi về phía khu vực ăn sau, một đôi mắt mỉm cười vẫn luôn dõi theo như gai đâm sau lưng, khiến tôi dù không dám quay đầu cũng có thể cảm giác tiệc vẫn tiếp tục như cửa sổ ánh trăng càng thêm tuyệt đẹp, một làn gió thổi qua, khiến cánh hoa rơi xuống, tôi không còn cố tình chú ý đến đôi mắt kia, chậm rãi đi về phía đám đông, cùng nói chuyện với những người quen không biết tình yêu tương lai như thế nào, chỉ muốn có một hạnh phúc thật yên bình. Mọi việc rồi sẽ tốt thôi, cứ mong là thế đi!
hao mon kinh mong ngoai truyen